Nông Gia Độc Phi​

Chương 52: 52: Tất Cả Đều Là Vì Con Bọn Họ






Nhà của Lăng Kính Hiên ở nơi rất hẻo lánh, mà nhà của Triệu Đại Long cũng không kém nhà y bao nhiêu, cũng đồng dạng là trước không có nhà thôn dân, sau không có một cửa tiệm buôn bán nào, người ở Lăng gia thôn này tính ra cũng thật là khôi hài, người mà bọn họ không thích thì bọn họ sẽ tìm mọi cách để đuổi ra chỗ hẻo lánh cách bọn họ thật xa, chẳng lẽ bọn họ thật sự nghĩ rằng nếu như không nhìn thấy nữa thì những người bọn họ ghét sẽ không tồn tại sao? Đối với chuyện này, Lăng Kính Hiên tỏ vẻ cạn lời, nếu không phải vì vị trí địa lý của Lăng gia thôn cũng xem như là tốt, mà khoảng cách từ Lăng gia thôn đến trấn Đại Đồng cũng không xa lắm, trấn trên lại dễ dàng lưu thông với bốn phương tám hướng, vận tải hàng hóa bằng đường thủy hay đường bộ đều rất tiện dụng, nếu tương lai y muốn làm chuyện gì cũng không lo về việc vận chuyển hàng hóa thì không chừng y đã sớm cân nhắc chuyện chuyển nhà rồi, ở chung với một cái thôn toàn cực phẩm, lỡ như mà ngày nào đó y cũng bị lây cái tính cách cực phẩm đó thì phải làm sao bây giờ?
Thôi, đây cũng chỉ là nói cho vui mà thôi, so với căn nhà tranh ba gian lụp sụp, rách nát kia của Lăng Kính Hiên thì nhà của Triệu Đại Long tốt hơn rất nhiều, tuy rằng vách tường vẫn là được dựng lên bằng bùn đất, nhưng mái nhà lại được lợp bằng ngói, ít nhất thì nhà bọn họ cũng không cần lo khi trời mưa thì nhà sẽ bị dột, hai bên trái phải của căn nhà là phòng bếp cùng chuồng heo, phía sau cũng có một cái viện lớn, dù sao thì cũng có thể xem như là một căn nhà đạt tiêu chuẩn trong thôn.
"Kính Hiên, là đệ sao? Thật là khách quý đến chơi, mau mau mau, vào phòng ngồi đi."
Sau khi mở cửa, nhìn thấy người đến là Lăng Kính Hiên, Hàn Phi liền rất nhiệt tình mà kéo y vào trong, đi qua một mãnh sân sạch sẽ, một đường đi thẳng vào nhà chính, Triệu Đại Long đang mặc trên mình một bộ quần áo ngắn, cả người đều là mồ hôi, hẳn là mới vừa đi làm về, đang tranh thủ nghỉ ngơi, Thiết Oa Tử thì đang ngoan ngoãn ngồi trên một băng ghế nhỏ ngay bên cạnh hắn nhặt đậu, một nhà bọn họ tuy là nghèo, lại bị thôn dân xa lánh, nhưng cuộc sống của bọn họ xem ra cũng trôi qua rất nhàn nhã tự tại.
"Triệu đại ca khỏe, Thiết Oa Tử đang giúp đỡ Hàn đại ca làm việt sao? Thật ngoan nha."
Lên tiếng chào hỏi Triệu Đại Long xong, Lăng Kính Hiên đi qua xoa xoa đầu của Thiết Oa Tử, y thật sự không có sức chống cự đối với những đứa nhỏ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu như thế này.
"Thúc, Tiểu Văn và Tiểu Võ không có tới cùng thúc sao?"
Có lẽ là đã quen thuộc với Lăng Kính Hiên cho nên dáng vẻ hiện tại Thiết Oa Tử cũng không nhút nhát dễ mắc cỡ nhưng thường khi, lúc này hai mắt của nhóc liên tục ngó ra phía sau của Lăng Kính Hiên, qua một hồi lâu ngóng trông mà nhóc vẫn không thấy người mà mình muốn tìm thì liền thất vọng mím mím đôi môi nhỏ nhắn của mình, xoay người ngồi trở về, nhóc là người bạn có thể nói là tốt nhất, cũng là duy nhất của Lăng Văn, Lăng Võ, mà hai người bọn họ đối với nhóc cũng là như vậy.

Bọn họ đều là những đứa trẻ cô độc.
"Ha ha..

Trong nhà của thúc muốn nuôi heo con, cho nên Tiểu Võ cùng Tam thúc của nó đã đi đến chợ ngoài cửa thôn để mua rồi, còn Tiểu Văn thì đang ở lại trong nhà luyện viết chữ, để muộn thêm một lát nữa thì con hãy theo thúc về nhà, thế thì đến buổi chiều thì ba người các con có thể chơi đùa cùng nhau rồi, con chịu không?"

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu chu của nhóc, Lăng Kính Hiên liền nhịn không được mà bật cười ra tiếng, nhưng y lại chợt nhớ đến hai tiểu bánh bao nhà mình, Lăng Văn của y không phải cũng thường xuyên có bộ dạng này hay sao?
"Hay quá, thúc, con cũng muốn cùng tiểu Văn và tiểu Võ luyện chữ, lần trước tiểu Văn cũng có dạy con luyện chữ đó, con cũng đã học xong rồi."
Vừa nghe đến chuyện có thể đi đến nhà Lăng thúc chơi thì Thiết Oa Tử tức khắc liền tươi cười rạng rỡ, lôi kéo Lăng Kính Hiên ríu ra ríu rít làm cho Hàn Phi ở bên cạnh nhịn không được phải bật cười nói: "Nhóc con này, Lăng thúc của con rất là bận rộn đó, con cũng đừng nên đi theo làm phiến thúc ấy chứ."
Dưới góc nhìn của Hàn Phi thì Lăng Kính Hiên ngày nào cũng phải bắt nhiều cá như vậy còn không phải sẽ bận rộn lắm sao.
"Được rồi! Không sao đâu, vừa vặn hai ngày nay đệ cũng không có bận việc gì gấp mà, luôn tiện đệ hỏi cái này, Triệu đại ca, Hàn đại ca, hai người các huynh có tính cho Thiết Oa Tử đi trường tư thục đọc sách không vậy?"
Thấy nhóc con trước mặt mình dường như rất thất vọng, Lăng Kính Hiên liền vội vàng bế nhóc lên, ánh mắt nhìn vào hai người Hàn Phi, y hôm nay tới đây là có việc muốn thương lượng đó.
"Aiii..

ii..

Làm sao lại không muốn cơ chứ? Nhưng xung quay đây cũng chỉ có duy nhất một trường tư thục mà thôi, mà đó lại là trường thục của Lăng lão gia tử, lần trước ta có cùng với Triệu đại ca đem theo hai cân thịt đến nhà lí chính ngỏ lời, chính là muốn ông ấy ra mặt giúp đỡ Thiết Oa Tử có thể đến trường tư thục đọc sách, ta cũng không cầu mong đứa nhỏ này có thể làm rạng danh tổ tiên, mà chỉ mong nó đừng giống như ta cùng cha của nó, không biết được bao nhiêu chữ nghĩa, dù cho là đi nơi nào cũng bị người ta khinh thường, che bai, nhưng mà chúng ta lại không ngờ rằng, lí chính ngay cả suy nghĩ cũng không suy nghĩ, đã thẳng thắng từ chối, sau đó chúng ta cũng có lặng lẽ tìm gặp Lăng lão gia tử, nhưng ông ấy lại nói nếu muốn Thiết Oa Tử vào trong trường tư thục đọc sách thì phải thông qua được bài kiểm tra của ông ấy, nhưng mà đệ cũng biết đó, đứa nhỏ này khi nhìn thấy người lạ liền trở nên rất nhút nhát cùng mắc cỡ, chúng ta lại không có khả năng dạy được cho nó cái gì cả, bởi vậy lúc Lăng lão gia tử ra đề thì ngay cả một câu nó cũng không trả lời được, cuối cùng chúng ta cũng chỉ có thể mang theo nó về nhà mà thôi."
Nói đến chuyện này, Hàn Phi nhịn không được mà thở dài một hơi, bên kia Triệu Đại Long cũng đang chau chặt chân mày, con nhà người ta muốn đi trường tư thục đọc sách thì cũng chỉ bỏ ra một phẫn lễ vật nhập học mà thôi, nhưng còn bọn họ? Nếu nói bọn họ không oán giận thì tuyệt đối là nói dối, nhưng dù bọn họ có oán giận ra sao thì có thể làm được gì chứ? Ai bao những người làm cha như bọn họ lại không có năng lực cơ chứ?
"Hừ! Nói dễ nghe là vượt qua kiểm tra thôi chứ đệ thấy là căn bản ông ấy vốn muốn gây khó dễ cho các huynh đi?"

Lăng Kính Hiên khinh thường cười lạnh một tiếng, căn cứ theo tác phong tất cả vì nề nếp gia đình của Lăng lão gia tử thì ngay cả đứa cháu mang danh hiệu đồng sinh mà ông ấy cũng có thể đuổi tận giết tuyệt mà nếu như ông ấy có lòng hảo tâm như vậy thì đúng là trái đất này có khi là hình vuông thật ấy chứ.
"Thì là vậy chứ sao nữa, đứa nhỏ của chúng ta ngay cả học vỡ lòng còn chưa học qua thì làm sao có thể thông qua bài kiểm tra của ông ấy được chứ? Ông ấy.."
"Tiểu Phi!"
"Làm sao? Nơi này cũng không có người ngoài, sao đệ có thể không nói được chứ? Long ca, không phải là đệ trách huynh, chỉ là huynh cũng quá mức cẩn thận rồi, làm gì cũng nhường nhịn, ông ấy làm như vậy rõ ràng là gián tiếp đóng lại cánh cửa dẫn đến tương lai tươi sáng của con chúng ta mà."
Lời của Hàn Phi còn chưa kịp nói xong thì đã bị giọng nói kìm nén của Triệu Đại Long quát lên cắt ngang, nhưng mà lần này Hàn Phi cũng không muốn nhường nhịn nữa, ngược lại khóe mắt của hắn ửng đỏ lên, mẹ ruột của Thiết Oa Tử chết sớm, lúc hắn gả đến cái nhà này thì Thiết Oa Tử còn chưa đầy hai tuổi, là một nhóc con đang ở tuổi chỉ biết đòi ăn cùng phá phách, mấy năm nay nhóc con này căn bản là do hắn một tay dọn phân, lo ăn lo mặc mà nuôi lớn, ở trong lòng Hàn Phi thì từ sớm hắn đã coi Thiết Oa Tử như là con ruột của mình rồi, nghĩ đến cảnh tưởng tương lai của nó cũng giống như hoàn cảnh mà bọn họ đang sống bây giờ thì hắn liền cảm thấy lòng của chính mình cứ như là đang bị ai đó dùng dao cùn điên cuồng dằn xéo vậy.
Bị Hàn Phi trách móc một trận, Triệu Đại Long không nhịn được mà đen mặt, nhưng mà hắn lại không cố chấp quát lại, một nam nhân thân cao bảy thước vậy mà lại cúi thấp đầu xuống, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì, chắc là hắn cũng đau lòng đi, ánh mắt của Lăng Kính Hiên nhòm qua nhòm lại hai người bọn họ, xong lại mỉm cười mà đẩy Thiết Oa Tử vốn đang ngồi trong lòng ngực của mình ra, nhóc con này vậy mà cũng là đứa thông minh, nháy mắt vậy mà hiểu được ý tứ của y, nhóc nhanh chóng nhào qua ôm lấy cách tay của Hàn Phi.
"Cha không khóc, không khóc nữa được không, con thổi cho người được không?" Thiết Oa Tử có chút tay chân vụng về bò vào lòng ngực của Hàn Phi ngồi, xong lại bày ra dáng vẻ chu miệng hướng về phía mặt của Hàn Phi mà thổi thổi mấy hơi.
"Ha ha..

Đứa nhỏ này cũng thật là đáng yêu nha!"
Vốn dĩ đang buồn bực, lúc này Hàn Phi lại không nhịn được mà bật cười ra tiếng, mà Lăng Kính Hiên đang ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười xán lạn theo, ngay cả biểu tình ở trên mặt của Triệu Đại Long cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, bầu không khí khó chịu trước đó nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, trừ bỏ Thiết Oa Tử đang nghiên đầu ngây thơ không biết chuyện gì đang xảy ra thì ba người lớn bọn họ đều khôi phục biểu tình nhẹ nhàng như lúc ban đầu.
Lăng Kính Hiên thấy tình hình đã ổn định lại thì vuốt vuốt đầu của Thiết Oa Tử nói: "Là thế này, Triệu đại ca, Hàn đại ca, vốn đệ cũng tính đưa Tiểu Văn cùng Tiểu Võ đến trường tư thục đọc sách, nhưng đệ lại không muốn đựa bọn nó đến chỗ của Lăng lão gia tử đọc sách, chỉ căn cứ vào nhân phẩm của ông ta thì đệ liền không tin ông ta có thể dạy dỗ tốt cho môn sinh của mình, đệ vốn đã tích góp được một chút tiền, cho nên liền dứt khoát cho con của đệ lên trấn trên đọc sách luôn, đương nhiên, bởi vì đường đi xa xôi, cho nên đệ muốn mua trước một chiếc xe ngựa, cùng lắm là mấy người làm cha như chúng ta chịu khó vất vả một chút, mỗi ngày đưa đón bọn chúng đi học, còn hơn là để chúng bị người ta dạy hư đúng không? Mà hai người cũng biết rồi đó, mấy năm nay đệ ngay ngốc, mà trước lúc đó thì cũng chỉ biết cắm đầu vào đọc sách mà thôi, đối với chuyện chọn mua gia súc thì không biết một chút nào cả, cho nên đệ muốn mời Triệu đại ca cùng Hàn đại ca ngày mai đi cùng đệ lên trấn trên một chuyến để chọn mua xe ngựa, không biết là ngày mai hai huynh có thời gian hay không? Còn có, nếu như các huynh cảm thấy tiền cho Thiết Oa Tử lên trấn trên đọc sách tạo áp lực quá lớn cho hai người thì cứ dứt khoát để cho ba đứa nhỏ cùng nhau lên trấn học đi, ba đứa nó đi học chung với nhau cũng coi như là có bạn có bè đi?"
Sau khi lót đường xong xuôi thì Lăng Kính Hiên cuối cùng cũng nói ra mục đích chuyến đi này của mình, thật ra thì y cũng không phải là không biết chọn ngựa đâu, kiếp trước làm sát thủ, cơ bản thì các ngành nghề y đều đã học qua cả, nhưng là trừ bỏ giết người, cứu người cùng hóa trang là y chú ý nghiêm cứu, còn những mặt khác thì y cũng không tiêu tốn quá nhiều tâm tư, hơn nữa lần này y cũng không phải chỉ muốn mua xe ngựa thôi đâu, mà y còn muốn mua cả dê, bò, ngựa thì y có thể tự mình chọn được, còn dê, bò thì thật sự bó tay, tuy rằng y ở thế kỷ hai mươi mốt cũng được coi như là một nông phu, bản thân có trang viên riêng, nhưng khi đó việc đồng án chăn nuôi đều có sự can thiệp của thiết bị máy móc kỹ thuật hiện đại, căn bản có thể không cần đến dê hay bò cũng được, cho nên hiện tại nếu muốn đi chọn dê, bò, nghĩ tới nghĩ lui, người có thể giúp y chọn cũng chỉ có cặp phu phu Triệu Hàn này mà thôi.

"Xe ngựa rất đắt đó, nếu không thì cứ để bọn ta dùng xe bò đưa bọn nó đi học đi?" Nghe vậy, Hàn Phi đau lòng mà nhăn chặt chân mày, tuy nói không phải là tiền của hắn bỏ ra, nhưng có nghĩ đến chuyện phải tốn mấy chục lượng bạc để mua xe ngựa thì hắn lại theo bản năng mà không nhịn được đau lòng.
"Dù đắt cũng không quan trọng bằng tương lai của con chúng ta mà đúng không? Hàn đại ca, người khác thế nào thì đệ không biết, nhưng con của đệ, chỉ cần bọn chúng còn muốn đọc sách thì đừng nói là mua xe ngựa, nếu bắt đệ phải tán gia bại sản vì bọn chúng, ta cũng bằng lòng."
Tươi cười trên gương mặt của Lăng Kính Hiên chợt tắt, y nghiêm túc nói, tiền không có thì mình có thể kiếm lại nhưng nếu tương lai của con mình bị hủy thì dù cho có bao nhiêu tiền cũng không mua lại được.
Những lời này thật sự đã đâm thẳng vào sâu trong lòng của hai phu phu Triệu Hàn khiến cho bọn họ suốt một lúc lâu sau cũng chưa lấy lại tinh thần được, tất cả đều vì con cái cả, ngay cả Kính Hiên hiện tại đang sống chỉ có một mình lại mang theo hai đứa con vất vả mưu sinh mà giờ đệ ấy lại có thể nói không tiếc bất cứ giá nào để cho con mình được đọc sách, vậy thì hai người bọn họ chỉ nuôi có một đứa con thôi thì sao có thể thua đệ ấy được chứ?
"Tốt, vậy ngày mai chúng ta sẽ đi cùng đệ lên trấn trên một chuyến, nhưng mà Kính Hiên này, nơi này của chúng ta dù sao cũng chỉ là một trấn nhỏ, muốn mua xe ngựa tốt thì chỉ có thể đi tìm người bảo lãnh mà thôi, năm kia lúc chúng ta mua xe bò cũng phải lên trấn trên tìm người bảo lãnh, ông ấy họ Lưu, là người bão lãnh cho việc mua bán gia súc, ông ấy cũng kiêm luôn việc mua bán người và đất đai, có thể nói ông ấy là người bảo lãnh có tiếng tăm lớn nhất huyện Thanh Dương này."
Sau khi hạ quyết tâm, Hàn Phi cũng không che giấu Lăng Kính Hiên, hắn nói hết tất cả những gì mình biết được cho y biết, Lăng Kính Hiên nghe thế thì nhướng mày, cái gọi là người bảo lãnh này chắc cũng tương đương với người môi giới ở thế kỷ hai mươi mốt nhỉ? Xem ra ở thời cổ đại này cũng rất thời thượng đó, nhưng mà như vậy thì càng tốt, mau bán cùng người môi giới tuy phải tốn thêm một ít tiền nhưng dù sao cũng yên tâm hơn được một chút đúng không? Nghĩ vậy, Lăng Kính Hiên không khỏi nhớ đến chuyện bản thân muốn mua đất, mãnh đất bị nhiễm mặn kia tạm thời y sẽ không đụng đến, hiện giờ mà có mua thì cũng vô dụng thôi, nhưng đất nền thì sao? Có lẽ y nên tính toán kế hoạch trước thì tốt hơn.
"Tốt, vậy Triệu đại ca, Hàn đại ca, ngày mai đệ đành phải làm phiền các huynh rồi." Trong lòng âm thầm suy xét đến một vài kế hoạch xong, Lăng Kính Hiên mới ngẩn đầu nói, chuyện mua đất này y cần phải về nhà ngẫm lại cho thật tốt trước đã, hơn nữa..

trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của Lăng Văn, Lăng Kính Hiên liền nhịn không được mà lộ dáng vẻ bất đắt dĩ, mặc kệ là y có bao nhiên ý định thì cuối cùng chúng nó phải qua được cửa ải Đại bánh bao nhà y mới được.
"Xem đệ nói kìa, khách sáo với bọn ta làm gì chứ, Thiết Oa Tử nhà chúng ta sau này còn phải đi nhờ xe ngựa của đệ lên trấn trên đọc sách đó."
Hàn Phi làm người rất lanh lẹ, hắn cũng không thuộc dạng người có suy nghĩ quanh co lòng vòng, hắn có gì thì nói đó, làm người rất sảng khoái, ít nhất thì y không phải ngày ngày phòng bị bọn họ mà nhỉ? Vì thế, Lăng Kính Hiên cũng tươi cười nói: "Được! Vậy về sau đệ sẽ không khách sáo với các huynh nữa."
"Nên là như vậy, hai nhà chúng ta cũng coi như là cùng chung cảnh ngộ, không giúp đỡ nhau thì làm sao mà được chứ!"
Ba người nhìn nhau mà cùng cười, gần như là cùng chung cảnh ngộ khiến cho quan hệ giữa bọn họ giờ đây trở nên thân thiết hơn, lúc này hai người Triệu Đại Long cùng Hàn Phi chắc có nằm mơ cũng không nghĩ rằng, ngày lành của nhà bọn họ cũng sắp tới rồi, tương lai khi bọn họ trở nên giàu có thì bọn họ mới biết được rằng hai nhà bọn họ vốn dĩ không chung cảnh ngộ, Lăng Kính Hiên khác với bọn họ, y quả thật là phúc tinh chiếu sáng cuộc đời của bọn họ.
"Đệ còn có chuyện này muốn nói cùng các huynh, Triệu đại ca, Hàn đại ca, đệ biết là các huynh cũng không có bao nhiêu đất đai, cho nên cũng không có bao nhiêu chuyện đồng án cả, chuyện là hôm nay đệ có ký kết một chuyện làm ăn với tửu lầu Hâm Nguyên ở trấn trên, bọn họ muốn nội trong mười ngày đệ phải giao ra một ngàn cân mứt trái cây do chính tay đệ làm, cho nên đệ muốn hỏi là các huynh có thời gian giúp đệ lên núi hái trái cây dại hay không? Đương nhiên chuyện tiền công các huynh không cần phải lo, đệ tuyệt đối sẽ không bạc đãi các huynh đâu."
Vốn dĩ Lăng Kính Hiên đã định giá ra bao nhiêu tiền một cân cho bọn họ, cứ căn cứ vào số lượng cân mà tính tiền, nhưng mà hiện giờ sau khi tiếp xúc với bọn họ, xét thấy cặp phu phu này rất đáng kết bạn thâm giao nên y đương nhiên sẽ không tính toán chi li với bọn họ làm gì.

"Đây thật là chuyện tốt đó, nhưng mà tiền công gì chứ! Bọn ta không cần tiền công, chẳng lẽ chỉ cho đệ giúp đỡ bọn ta, không cho bọn ta giúp đỡ đệ sao? Lúc nào cần hái trái cây thì cứ để cho con đệ đến đây gọi chúng ta một tiếng là được rồi."
Hàn Phi vừa nghe thì liền thật lòng vui mừng cho Lăng Kính Hiên mà không so đo về vấn đề tiền công một chút nào, dù sao thì hắn ở nhà cũng rất nhàn rỗi.
"Ha ha..

Vậy được, chuyện này cứ quyết định như thế đi, Kính bằng giờ này chắc cũng đã về rồi, vậy đệ liền cáo từ vậy." Lăng Kính Hiên cũng không có tiếp tục tránh luận vấn đề tiền công với Hàn Phi, y nghĩ thôi thì tới lúc đó đưa cho bọn họ là được rồi.
"Thúc, con cũng muốn đi." Thấy Lăng Kính Hiên phải rời đi, Thiết Oa Tử vốn vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trong lòng ngực của Hàn Phi bỗng nhiên bật dậy, tay nhỏ nắm chặt vặt áo của Lăng Kính Hiên khiến cho ba người lớn nhìn thấy phải bật cười ra tiếng, Lăng Kính Hiên khom lưng xuống bế nhóc lên: "Được, con cứ đi về cùng thúc đi, thôi thì con cứ dứt khoát làm con của thúc luôn đi."
"Hì hì.."
"Nhóc con này thật là..

Vậy con cứ qua đó chơi một lát đi, nhớ kỹ là không được quấy rầy Lăng thúc đó." Hàn Phi bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên đưa bọn họ ra tới cửa, hắn cũng không quên vừa chỉnh lại quần áo cho Thiết Oa Tử vừa dặn dò nhóc vài câu.
"Hàn đại ca, huynh vào nhà đi, buổi trưa cứ để cho Thiết Oa Tử ngủ lại nhà đệ, buổi chiều đệ sẽ cho tiểu Văn đưa nó về đây."
"Aiii!"
Tạm biệt Hàn Phi xong, Lăng Kính Hiên mặt đầy tươi cười ôm theo Thiết Oa Tử đi về nhà mình, dọc theo đường đi, nhóc con này luôn không ngừng ríu ra ríu rít hỏi đông hỏi tây, chủ đề cổ quái hiếm lạ gì cũng có, mà Lăng Kính Hiên cũng không cảm thấy phiền hà gì, cảm tình của hai thúc cháu cứ thế mà tăng lên không ít, so với một nhóc con tham ăn cùng một nhóc con mê tiền nhà mình thì Thiết Oa Tử rõ ràng là có dáng vẻ giống với một đứa trẻ năm tuổi hơn rất nhiều, ở bên trong nhóc con này vẫn còn giữ được nét thên chân đơn thuần cùng ngây thơ, điều này cũng làm cho Lăng Kính Hiên càng thương hai tiểu bánh bao nhà mình hơn nữa, vì y hiểu lý do vì sao chúng lại trở nên như thế.
P/s: Mình lại quay lại rồi đây, chương sau sắp có drama để coi rồi mọi người ạ, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ..