Lúc Lâm Uyển Uyển cùng Diệp Tú đi tới rừng hoa mai, ba người Diệp trang chủ còn ở bên trong uống rượu, hai người liếc nhau, bất đắc dĩ tỏ vẻ các ngài tâm thật lớn, cứ như vậy mặc kệ hai người các nàng mới ra đời tự bàn chuyện làm ăn, không hề quan tâm chút nào.
Diệp Tú hướng Lâm Uyển Uyển nháy mắt mấy cái, cười hì hì, sau đó lôi kéo Lâm Uyển Uyển đi vào trong đình, dọa ba người đang uống rượu hết hồn, Diệp trang chủ cho rằng mình uống nhiều nên hoa mắt, "Di, ta làm sao lại nhìn thấy khuê nữ nhà ta.
" Chủ yếu là do khuê nữ nhà hắn không thích hoa mai, chưa bao giờ đi vào vườn mai này.
Lâm Thiên Tứ cũng chớp chớp mắt, "Khuê nữ, con sao lại đến đây.
"
Lâm Uyển Uyển còn chưa lên tiếng, Diệp phu nhân liền cầm tay lắc lắc trước mặt Diệp trang chủ hai cái, "Ngươi nhìn lại xem, rốt cuộc có phải là khuê nữ nhà ngươi hay không.
" Rượu còn chưa uống nhiều đã say, trong lòng Diệp phu nhân cũng rất buồn bực, khuê nữ nhà mình tới cửa tìm còn không dám xác định, đây không phải là uống say thì là gì, nàng sao lại có chút ghét bỏ tên này rồi.
Diệp Tú mới lười so đo với cha nàng, toàn thân nàng đều lộ ra tràn đầy khí lực, chào hỏi xong liền lôi kéo Lâm Uyển Uyển rời đi, còn thuận tay cầm theo một bầu rượu còn đang ấm áp.
Lúc Diệp phu nhân phát hiện ra thì hai người đã đi thật xa, có chút cười khổ không được, đứa nhỏ này rốt cuộc là giống ai, nàng và Diệp Thiên đều không phải là người nghiện rượu, sao đến khuê nữ lại thay đổi rồi, bất quá cũng kệ đi, tùy ý nó vậy, than thở một tiếng rồi lại một lần nữa ôn tửu (uống rượu tâm tình).
Lâm Uyển Uyển đi ra khỏi rừng mai có chút buồn cười, cảm giác giống như trở về khi còn bé, nàng cũng đi theo nhị ca trộm rượu của ông nội uống, còn có rượu thuốc của ông ngoại, cho nên mỗi lần hai người bọn họ đến, hai lão gia hỏa đều đem rượu giấu đi, dùng mọi thủ đoạn, bất quá dù giấu kỹ đến đâu cũng vô dụng, chỉ cần mũi chó của hai huynh muội bọn họ vừa ngửi một cái liền chuẩn, cho nên sau đó đều giấu đến nhà hàng xóm kế bên, làm cho hai huynh muội bọn họ đặc biệt vô ngữ.
Tiểu cô nương này vẫn luôn vui tươi tinh nghịch như vậy, nhìn thấy nàng thật giống như nhìn thấy chính mình khi bé.
Cũng không biết bây giờ ba mẹ như thế nào, cô vẫn luôn trốn tránh không muốn nghĩ đến chuyện này, chỉ mong là tất cả mọi người có thể bình an khỏe mạnh, vui vui vẻ vẻ mỗi ngày, cô sống ở đây rất tốt, sẽ luôn nhớ tới mọi người.
Không biết là đã đi vào viện nào, Diệp Tú phân phó hạ nhân đi lấy chén, thức ăn để uống rượu, rất nhanh mọi thứ liền bưng lên.
Lâm Uyển Uyển cười trêu nói, "Tú nhi, không nghĩ tới ngươi còn thích uống rượu!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tú có chút đỏ lên, nàng quả thật thích tư vị của rượu, không nghĩ tới lại ở trước mặt mỹ nhân tỷ tỷ hiện ra nguyên hình, cũng không biết mỹ nhân tỷ tỷ sẽ nhìn nàng như thế nào, vụng trộm liếc về phía Lâm Uyển Uyển, nhìn giống như một con mèo nhỏ bị bắt khi rình trộm thức ăn.
Lâm Uyển Uyển làm bộ không phát hiện, vẫn cầm lấy bầu rượu, rót cho Diệp Tú một chén trước, sau đó cho mình một chén, a, mùi rượu thuần hậu, từ lúc còn ở rừng hoa mai cô đã ngửi ra.
Hoa mai nấu rượu, tự có một mùi thơm, rượu không say người tự say, rượu ngon.
Nhấp một ngụm nhỏ, có một chút vị ngọt từ đầu lưỡi tràn ra, tuy rằng không phải rượu mạnh, nhưng có bài học tối hôm trước, cũng không dám uống nhiều nữa, e sợ bộ thân thể rách nát này lại làm ra cái gì.
Diệp Tú nghiện rượu, rót một lần đầy ba chén, thấy Lâm Uyển Uyển nếm thử, cũng bắt đầu uống, mới uống hai chén mặt đã hồng hào lên, đồng thời còn đùa giỡn với Lâm Uyển Uyển.
Rượu này thật sự là không mạnh a, Lâm Uyển Uyển vẻ mặt đầy hắc tuyến hưởng thụ việc bị một tiểu cô nương đùa giỡn, những tiểu nha đầu khác toàn bộ cúi đầu, hận không thể chui vào trong khe nứt trốn đi, cũng không có ai đi lên nâng Diệp Tú đang say rượu đi xuống nghỉ ngơi, thật quái dị!
Sau đó Lâm Uyển Uyển mới biết được hành vi kỳ lạ khi say rượu của tiểu cô nương Diệp Tú, quá biết cách làm ầm ĩ, biện pháp duy nhất chính là để nhanh chóng để cho nàng uống chén thứ ba, đây là vú nuôi của nàng nói cho cô biết, bất quá Lâm Uyển Uyển cũng không có làm như vậy, để cho các tiểu nha đầu chuẩn bị canh giải rượu.
Các tiểu nha đầu cũng đã sớm chuẩn bị, xem ra đối với chủ tử các nàng thập phần hiểu rõ, chuyện như vậy, đoán chừng đã xảy ra không chỉ một hai lần.
Đừng thấy Diệp Tú say mà khinh thường, đầu óc vẫn thập phần linh hoạt, thật sự chê không uống canh tỉnh rượu, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể vụng trộm tráo với chén rượu, Lâm Uyển Uyển còn nhân cơ hội thả chút nước trong không gian vào, một ly như thế uống xuống, liền tỉnh rượu, khiến các tiểu nha đầu xung quanh bao gồm cả vú nuôi đều hoang mang, khi nào thì canh giải rượu dễ sử dụng như vậy?
Diệp Tu bối rối nhìn Lâm Uyển Uyển đang uống rượu với mình, rồi lại nhìn những người hầu xung quanh, ừm, vì sao nàng một chút cũng không có việc gì, chẳng lẽ nương nấu rượu giả sao?
Rốt cục, Lâm Uyển Uyển bị con ma men này trêu chọc làm cho tâm lý nghẹn khuất cũng cân bằng lại, chắc chắn không có ai dám nói cô cố ý, chính là do canh giải rượu hiệu quả quá tốt, dù sao thì đám người hầu cũng đều nghĩ như vậy.
Buổi tối, Diệp Tú mang theo Lâm Uyển Uyển xuất hiện trong phòng ăn, phu thê Diệp trang chủ đều mở to hai mắt, bọn họ đoán được khuê nữ đêm nay nhất định là không thể đến ăn bữa tối, liếc nhìn nhau một cái, Diệp trang chủ mở miệng hỏi Diệp Tú, "Khuê nữ, con không có việc gì sao?"
Diệp Tú nghe vậy, rầu rĩ nói, "Nương, rượu kia có phải là rượu giả hay không?" Không phải là cố ý chỉnh nàng đó chứ.
Ngoại trừ Lâm Thiên Tứ không rõ tình huống ra, những người khác ở đây đều biết, bất quá người đắc ý nhất chính là Lâm Uyển Uyển, nàng mới chân chính là người nắm giữ chân tướng, đương nhiên nàng cũng sẽ không ngốc đến mức nói ra, các ngươi cứ chậm rãi rối rắm đi.
Bữa tối tương đối phong phú, hương vị cũng không tệ, quả nhiên là người có tiền, rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, sau khi xong bữa, Diệp Tú dính chặt lấy Lâm Uyển Uyển, cho nên Lâm Uyển Uyển được an bài ở trong viện của Diệp Tú, về phần cha thì cô không rõ ràng lắm, nghĩ đến cha cũng chẳng cần đến mình phải lo lắng.
Đêm nay, Diệp Tú chạy đến phòng của Lâm Uyển Uyển, trời nam đất bắc cùng cô tán gẫu không ít chuyện, cuối cùng ở trên giường cô buôn chuyện đến ngủ quên, làm cho Lâm Uyển Uyển đặc biệt buồn bực, muốn ngủ một mình cũng khó khăn như vậy sao, bất quá cô cũng không gọi Diệp Tú dậy, tự mình trốn vào không gian nghỉ ngơi.
Khương Gia Minh đối diện với căn phòng trống rỗng, không có tức phụ ở bên cạnh, trong lòng không thoải mái, trằn trọc đến tận đêm khuya mới ngủ say.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đối mặt với con gấu trúc khổng lồ Khương Gia Minh, hai đứa con trai vẻ mặt không giải thích được nhìn chằm chằm hắn, Tiết thị ngược lại có thể lý giải hắn, đoán chừng là do khuê nữ không có ở đây nên khó lòng yên giấc, nghĩ đến đây, trên khuôn mặt già nua tràn đầy ý cười, Khương gia Minh xấu hổ đỏ mặt bỏ chạy.
Lâm Uyển Uyển ở sơn trang, thừa dịp Diệp Tú chưa tỉnh lại liền đi ra, thần thanh khí sảng ăn mặc chỉn chu, sờ sờ cây trâm gỗ đơn điệu trên đầu, nghĩ đến cũng nên mua cho mình thêm chút đồ vật, cũng là để thuận tiện đem những thứ trong biệt thự đem ra dùng, để lẫn vào bên trong, tiết kiệm biết bao nhiêu.
Bữa sáng là dùng ở trong phòng cùng với Diệp Tú, sau khi ăn xong đi theo Diệp Tú đến xưởng, ngày hôm qua chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu sản xuất, hôm nay liền có thể khởi công, những thứ này Lâm Uyển Uyển không hiểu, giao cho Diệp Tú là được, cái cô muốn chính là kết quả.
Hai cha con không ở lại thêm nữa, trước khi đi Diệp Tú còn ước định với Lâm Uyển Uyển, "Mỹ nhân tỷ tỷ, chờ lô hàng này xong, ta có thể đến nhà tỷ bên kia ở mấy ngày sao?"
"Đương nhiên có thể.
" Sau đó liền kéo cha nàng còn đang choáng váng leo lên xe ngựa rời đi, đồng dạng đang choáng váng còn có phu thê Diệp trang chủ, bọn họ cũng mới biết được bút làm ăn này, không nghĩ tới đã xem thường hai tiểu nha đầu này rồi.
.