Đi lòng vòng một hồi, liền đi tới trước một tòa phủ trạch.
Lâm Uyển Uyển ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tấm biển treo phía trên, ở ngoài cổng còn bày một chiếc trống to, xác định là huyện nha không thể nghi ngờ, lên tiếng, "Nhị ca, đây là?"
"A, nhị ca quên nói, trước mắt chúng ta ở bên trong huyện nha, Uyển Uyển không cần khẩn trương."
Khương Gia Minh nghĩ thầm, Nhị cữu ca trước kia đã trâu bò, hơn hai năm không gặp, càng ngày càng trâu bò, hiện tại liền Nha Môn đều cho ở lại, cái này hắn còn đấu thế nào, hắn có một loại cảm giác chính là trời muốn diệt ta.
Hắn dẫn người nhà muội muội đi vào, lúc bọn họ đi qua cửa, bốn tên hộ vệ thị vệ cung kính gọi Nhị thiếu gia, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lâm Khải Dương chỉ đơn giản giới thiệu đây là muội muội mình, rồi giao chiếc xe bò kéo cho một trong những người hầu của nha môn.
Sau đó không quá nửa ngày toàn bộ huyện nha mọi người đều biết, Nhị thiếu gia mang theo một muội tử giống như thiên tiên trở về, đi theo còn có một vị gọi là muội phu cùng hai cháu trai đáng yêu.
Lén lút cũng có suy đoán vết thương trên mắt Nhị thiếu gia từ đâu tới, cách nói gì cũng có, nhưng mà chỉ có bọn họ biết, nếu để Lâm Khải Dương biết, phỏng chừng sẽ đánh Khương Gia Minh một trận.
Lâm Uyển Uyển vẫn là lần đầu tiên lên huyện nha, thấp thỏm cùng khẩn trương đều bị tò mò thay thế, phía trước chính là nơi thăng đường trong truyền thuyết, còn được gọi là công đường.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở, chiếu sáng toàn bộ công đường, trên bàn chỉ bày một phương kinh đường mộc cùng bốn cái ống ký, lúc không thăng đường, những thứ khác liền không bày lên, một cái ghế dựa, một bức tranh Hải Thiên Nhật, tấm biển "Gương sáng treo cao" treo trên cao.
Ngoài ra còn có nha dịch làm việc vân vân, làm cho người ta có một loại cảm giác nghiêm túc.
Lâm Khải Dương nói đó chính là nơi đại ca Lâm Khải Hàng thăng đường, bọn họ tới ba ngày chỉ thăng hai lần đường, đều là chuyện nhỏ lông gà tỏi.
Lại nói chính hắn cũng là làm một huyện thừa, là phó thủ của đại ca Lâm Khải Hàng, mỗi ngày xử lý sự tình cũng rất thú vị.
Lâm Uyển Uyển nghe có chút không biết phải nói gì, nhị ca cô chính là tính tình hiếu động, có thể ngồi xuống xử lý những công việc này đã rất tốt, trong trí nhớ của cô nhị ca so với đại ca còn thông minh hơn một chút, lại là người không thích theo lẽ thường ra bài, khi còn trẻ không ít lần để cho cha nương cùng đại ca quan tâm, hiện tại nhìn là thành thục một chút, rốt cuộc nội tình là như thế nào, cô cũng không tiện nói, chỉ nhìn khoảng cách an toàn của nhị ca cùng tướng công cùng bộ dáng như chuột gặp mèo, cô chỉ có thể trầm mặc.
Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết tay trong tay đi theo phía sau, trong lòng tràn đầy tò mò, một bên nghe người được gọi là nhị cữu bọn họ nói, một bên nhịn không được nhìn chung quanh.
Sau khi xuyên qua công đường, rốt cục đi tới hậu viện, huyện nha thoạt nhìn không nhỏ, hậu viện cũng không quá chật chội, giẫm lên con đường đá nhỏ, trái tim Lâm Uyển Uyển bắt đầu đập thình thịch, càng gần càng nhảy lợi hại, khẩn trương nắm lấy tay áo gắt gao, đây xem như là phản ứng của thân thể đi.
Cô rốt cục cũng gặp được người nhà mẹ đẻ Lâm thị, không, chính xác mà nói, hiện tại là người nhà mẹ đẻ của cô
Dọc theo đường đi không gặp được ai, nhị ca Lâm Khải Dương giải thích là vừa mới tới, trong nhà còn chưa mời người hầu, những người hầu năm đó đã sớm cho đi, hai năm nay cuộc sống đơn giản, chuyện trong nhà đều là tự mình động thủ.
Lâm Uyển Uyển cùng Khương gia Minh Tâm cảm thấy, có lẽ bọn họ cũng trải qua không dễ dàng gì, sự tình không có nói cụ thể, bọn họ đại khái cũng có thể đoán được một chút, Khương Gia Minh chân thành cho rằng có thể trong thời gian ngắn đem đám người trong huyện nha thu phục, đại cữu ca cùng nhị cữu ca phải là người làm cho người ta bội phục, đại ca Khương Gia Tông hắn là Lý Chính, chuyện của huyện nha ít nhiều đều có nghe nói, cũng biết trình độ gây sự của huyện nha.
Chuyện Khương Gia Minh có thể nghĩ đến, Lâm Uyển Uyển sao lại có thể chưa từng nghĩ tới, nàng càng đau lòng người nhà, đây đại khái chính là huyết thống đi, đột nhiên trong lòng cũng không biết phải làm sao, có câu nói không sai, người đều sẽ thay đổi, cho dù linh hồn là cô, cũng không thay đổi được nàng là con gái của cha nương, là em gái của đại ca nhị ca, như vậy là đủ rồi.
Người đối tốt với ta, ta đối tốt lại với người.
Đại tẩu, Nhị tẩu đang bận rộn trong bếp, nhị ca dẫn cả nhà đi vào, chào hỏi sơ qua rồi bảo Đại tẩu cùng Nhị tẩu chuẩn bị thêm cơm nước, rồi dẫn cả nhà vào gian chính, Tiết Thị đang ở đó thêu khăn tay, ngước mắt thấy Lâm Uyển Uyển thì kinh ngạc đánh rơi cái khăn đang cầm trên tay, không thèm nhặt lên, run rẩy đứng dậy, đi tới ôm chặt lấy Lâm Uyển Uyển, như sợ rằng nàng sẽ biến mất, nước mắt lưng tròng Lẩm bẩm nói: "Uyển Uyển, là con sao? Có thật là con không? Nương không phải đang nằm mơ đúng không, con gái của ta."
Lâm Uyển Uyển ôm lấy Tiết thị, nhẹ nhàng mở miệng, "Nương, là con, con đến xem Ngài." Nội tâm lại không hề bình tĩnh chút nào.
Khương Gia Minh lôi kéo hai đứa con trai lẳng lặng đứng ở một bên, không dám quấy rầy hai mẹ con vừa mới gặp nhau, Lâm Khải Dương ra cửa, đi vườn rau mới mở ra tìm cha hắn Lâm Thiên Tứ.
Lâm Thiên Tứ vừa nghe khuê nữ nhà mình tới, làm sao còn ngồi yên được, lập tức đứng dậy, đem hai tay rửa sạch sẽ, thuận tiện phủi phủi bụi bặm bám trên người, trên đường đi còn liên tục hỏi Lâm Khải Dương, quần áo bẩn hay không bẩn, có chỗ nào loạn hay không, làm cho Lâm Khải Dương dở khóc dở cười, quả nhiên muội muội mới là con ruột, hắn và đại ca sau này lại phải đứng sang một bên, aiz, thật chua xót a.
Thấy cha mình càng đi càng nhanh, Lâm Khải Dương lập tức cất bước đuổi theo, cũng không thể để cha cướp sân khấu của hắn trước mặt muội muội được.
Trong phòng, Khương Gia Minh ngồi ở một bên ghế, Tiết thị lau lệ kéo tay hai cháu ngoại tinh tế nhìn, hai đứa nhỏ ngọt ngào kêu từng tiếng bà ngoại khiến Tiết thị vui vẻ nở nụ cười, Lâm Uyển Uyển đứng ở một bên nhìn, trong lòng cũng rất cao hứng.
Lâm Thiên Tứ bước vào thấy cảnh này thì không cầm được nước mắt, đã bao lâu rồi không thấy tức phụ cười hạnh phúc như vậy, đứng bên cạnh là khuê nữ đã xa cách bao lâu nay.
Nhiều năm qua, hai người bọn họ lúc nào cũng nghĩ ngợi, còn hai đứa cháu trai cũng đã lớn lên rất nhiều, hơi mũm mĩm, nhìn rất giống khuê nữ khi còn nhỏ.
Người đầu tiên để ý đến Lâm Thiên Tứ chính là Khương Gia Minh, hắn đang ngồi ở gần cửa, quay người lại thì thấy nhạc phụ đang đứng ngoài cửa, hắn vội vàng đi ra ngoài đón người đi vào.
Lâm Uyển Uyển cũng chú ý tới, lão nhân trước mặt chính là người cha trong ký ức của nàng, phi thường yêu thương Lâm thị, không thể bỏ qua ánh mắt háo hức của ông, khi Lâm Thiên Tứ đi tới, Lâm Uyển Uyển cũng động lòng..
Đây là vòng tay của cha, thật tuyệt! Đã bao lâu rồi cô không được hưởng cái ôm của cha mình, dường như cô không nhớ nổi, giờ phút này cô đã coi mình là con gái của bọn họ, không thể thay thế.
Ngồi xuống tán gẫu một lúc, Lâm Khải Hàng đi làm về liền giật mình khi thấy trong phòng đầy người, này, người bên cạnh nương nhìn quen quen, nhìn kỹ còn không phải là muội muội Lâm Uyển Uyển đã lâu không gặp, khuôn mặt từ trước tới nay đều nghiêm túc lộ ra một nụ cười, kinh hỉ lại thỏa mãn.
Bữa trưa phi thường phong phú, cô biết là do hai tẩu tẩu đặc biệt chuẩn bị, lại nói, Lâm thị cùng hai tẩu tẩu lúc trước cũng có quan hệ tốt, cho nên khi nhìn thấy Lâm Uyển Uyển bọn họ đều đặc biệt cao hứng.
Lúc ăn cơm, cha nương và huynh tẩu Lâm Uyển Uyển liên tục gắp thức ăn vào bát của nàng, Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết cũng không ngoại lệ chất đầy, về phần Khương Gia Minh xem như hoàn toàn bị lạnh nhạt, cũng may sau đó đại ca ý thức được còn có Khương Gia Minh một mình bị lạnh nhạt như vậy, thản nhiên nói một câu, "Tự mình gắp, đừng khách khí!"
* * * Đối đãi khác nhau không cần quá rõ ràng như vậy đi, Khương Gia Minh ủy khuất cúi đầu, anh có không được chào đón như vậy sao?
Kỳ thật cũng không phải hắn không được chào đón, chỉ là bị người nhà của hắn liên lụy, đương nhiên càng nhiều là bất mãn với hắn, ai bảo hắn không bảo vệ tốt tức phụ của mình, để cho Uyển Uyển năm lần bảy lượt thiếu chút nữa mất mạng, những thứ này vẫn là vừa rồi từ miệng hai đứa nhỏ gián đoạn đứt quãng mà suy ra, ai nấy đều đau lòng, lúc này tự nhiên muốn quan tâm hắn, thân là ca ca, hắn có thể chờ hảo hảo rèn luyện Khương Gia Minh một phen..