Nông Gia Ác Phụ

Chương 46




Nhà Hà gia đếm ngày, sáng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, ước chừng khoảng nửa buổi sáng thì con gái và con rể đi vào trong sân, Trình Gia Hưng cầm đồ đạc mang theo đưa cho cha vợ, còn Hà Kiều Hạnh vẫn đang chào hỏi cha nương, mấy đứa nhỏ chơi điên cuồng trong sân thì chạy ào ào tới gọi cô cô, cô cô.

Vợ chồng son bị phân làm hai đầu, Trình Gia Hưng bồi cha vợ cùng đại ca, bao gồm cả cậu em vợ nói chuyện, Hà Kiều Hạnh chơi đùa với cháu trai cháu gái thì đại bá nương kêu nàng sang một bên.

“Hạnh Nhi, cháu gả qua bên đó như thế nào?”.

“Cha nương chồng có thái độ ra sao? Hai tẩu tử có dễ chung sống không?”.

“Ta lo lắng nên có hỏi thăm một chút, bọn họ đều nói nhị tẩu Chu thị gặp người luôn cười ba phần, cho dù trong lòng nàng ấy nghĩ gì đi chăng nữa thì nàng ấy cũng không làm mất mặt người nhà như Lưu thị. Đại tẩu cháu thì cũng không hơn, đầu óc cùng con mắt nhìn người có kém hơn một chút. Lưu thị dạng người này cũng dễ ở chung, ở chung thì sẽ thấy tâm tư của nàng đều đặt viết ở trên mặt, cái này cháu không cần để ý làm gì, chính là một câu nói không tốt có thể khiến cháu khó xử. Còn với Chu thị thì cháu nói chuyện tán gẫu thế nào cũng được,  nhưng cháu không được nghe  hai ba câu lời tốt mà đào tim phổi của mình ra đối xử nghe chưa”.

Lời nói này là của tiểu thẩm thẩm nói, Đường thị gật đầu, nàng nắm chặt tay con gái nói: “Con trước kia chưa gả đi, mỗi ngày đều sống ở nhà mình với đường tỷ muội hoà thuận, nên không có gây gổ, tính kế lẫn nhau, nhưng đến nhà chồng thì phải chú ý điểm này hơn nhé”.

Hương Đào cùng tiểu muội tử của mình là Đỗ Quyên ở một bên nghe lời này mà há hốc miệng: “Trước khi Hạnh Tử gả chồng mọi người đều đã nói lời này rồi, hôm nay lại mặt còn nói lại nữa, con nghe lời này mãi đến ngấy tai rồi, chúng ta hãy nghe Hạnh Tử nói chuyện nàng ở nhà Trình gia đi”.

Đúng là lo lắng quá sẽ loạn cả lên, gặp mặt nhau liền lảm nhảm vài câu, cũng may Hương Đào vừa nhắc nhở mọi người mới dừng lại, rồi đều nhìn về phía Hà Kiều Hạnh.

Hà Kiều Hạnh ngượng ngùng: “Giờ bảo con nói, thật sự là một chút con cũng không biết nên nói gì”.

“Vậy Trình Gia Hưng có đối xử tốt với con giống như trước không? Hắn ta có thay đổi không?”.

“Vẫn tốt như thế, không thay đổi ạ”.

“Hạnh Tử, lời này ngươi nói chưa hết nha, hắn không thay đổi, sau đó thì sao?”.

Hà Kiều Hạnh đem đầu gác lên bả vai Đường thị, nhỏ giọng nói: “Sau đó con xem hắn thôi! Trước kia chúng ta nghe gà trống gáy bình minh là đều phải chuẩn bị thức dậy rời giường, chải đầu rửa mặt, nhóm lửa nấu cơm, còn hắn thì có thể ngủ cho đến khi mặt trời lên cao chiếu rọi chói chang mới đủ, ngủ say thêm thì thôi đi, còn kéo con lại ngủ cùng…….Nương các người biết không, đêm động phòng đó con nghĩ sáng sớm hôm sau dậy sớm một chút, đừng để lại ấn tượng là con dâu mới vào cửa đã lười biếng, kết quả là chờ con sửa soạn xong chuẩn bị đi ra ngoài thì cả nhà đã ăn cơm xong, cha chồng cùng đại ca nhị ca đều đã đi ra cửa. Tẩu tử hắn thì nấu nước ấm, hầm canh đợi chúng con thức dậy, vì thế trên mặt con thiếu chút nữa không có chỗ để”.

Chuyện cũng không có gì đáng cười, nhưng kết hợp với giọng điệu cùng biểu cảm của nàng trông rất khôi hài, Đường thị còn an ủi nàng, nói: “Yên tâm đi, thông gia bên kia còn không hiểu biết con trai họ sao? Còn có thể dựa vào con à?”

“Chiếu theo như lời ngươi nói thì đó chắc là Chu thị à, mà không phải mọi người đã phân gia ở riêng rồi sao? Bọn họ còn giúp ngươi nấu nước ấm, hầm canh”.

Hà Kiều Hạnh lắc đầu, đếm trên đầu ngón tay nói: “Không riêng gì nấu nước ấm, hầm canh, nàng ấy còn giúp cháu rửa nồi niêu bát đũa, nấu cơm cũng kêu một tiếng, kêu con từ trong phòng đưa ra để cùng nhau làm nữa……Nhưng người này không phải là nhị tẩu”.

“Không phải là nhị tẩu ngươi? Chẳng nhẽ lại là nàng đại tẩu à?”.

Hà Kiều Hạnh ngây thơ nhìn đại bá nương cười nói, nói không sai a, đó chính là đại tẩu đó.

Nàng nương cùng với đại bá nương, thím, nhóm đường tỷ muội:……?!

“Ngươi nói Lưu thị nàng ta nấu nước, nấu cơm, rửa nồi, bát đũa  cho ngươi sao?”.

“Có phải là Lưu thị? Lưu Tảo Hoa?”.

Hà Kiều Hạnh liền đem chuyện trước sau một hai nói ra, nương nàng hoảng hốt một trận, cuối cùng còn thốt ra một câu: ” Xem ra ta đã đánh thấp nàng ấy rồi”.

“Ta còn nói là Chu thị hiểu chuyện hơn một chút, nói nửa ngày hoá ra Lưu thị cũng không kém a. Chắc là sau khi ở riêng nàng ta đã suy nghĩ cẩn thận, biết là nếu lại đi đắc tội với huynh đệ thì không có đường tốt, nên mới thay đổi biện pháp đi nịnh bơi các ngươi đó. Lại muốn nói việc nịnh bợ này, chẳng sợ người khác xem thường, nói khó nghe hơn là chân chó, nhưng thế mà nàng ta thực sự làm được, trong lòng ngươi chắc sẽ nhớ đến hai ba phần lòng tốt của nàng, cho đến khi thời điểm có chỗ tốt, người khác thì không nói chứ cũng được rơi trên đầu nàng ấy đó”.

“Loại sự tình này nói đơn giản thì đơn giản, nhưng có nhiều nhà rất khó cúi xuống mặt mũi của mình, đa phần đều nói thà mất tiền kiếm thể diện, cho dù có đói bụng cũng nhận nhịn chạy về nhà uống hai ba ngụm nước trắng, rồi lại đi ra ngoài thổi phồng khoe khoang về việc ăn thịt”.

“Cũng không biết là người này có thể làm trong bao lâu, nếu có thể kiên trì từng ngày thực hiện thì ta cũng thật bội phục nàng đó”.

Những người khác đang nói về Lưu thị, Đường thị nghe xong lại nghĩ đến đầu khác. Cảm thấy người đại tẩu nịnh bợ mỗi ngày cũng rất tốt, công việc hằng ngày có thể được san sẻ bớt, điều này làm cho Hạnh Tử sẽ thoải mái nhẹ nhàng hơn. Vốn dĩ đều nói người Trình gia trên dưới không chắc chắn nhất là nàng ấy, nhưng nếu nàng ấy có thể sửa đổi lại tính nết thì cuộc sống trong nhà không phải sẽ êm đẹp tốt hơn sao?.

“Vậy nhị tẩu của ngươi thì sao? Nàng ta có thay đổi tính nết gì không?”

Hà Kiều Hạnh nói cũng tốt, không rõ lắm, chỉ nói thời gian ở chung với nhị tẩu không nhiều, chỉ là đôi lúc không có việc gì thì mọi người cùng nhau trò chuyện, có thể do mới tiếp xúc nên cũng không hiểu sâu, tuỳ trường hợp mà nói vài lời thôi.

Nhóm nữ nhân trong nhà nói chuyện trong chốc lát, rồi nhớ tới buổi trưa phải làm cơm để con rể ở lại ăn một bữa, sau giờ ngọ buổi chiều mới tiễn họ đi, vì thế Đường thị lôi kéo Hà Kiều Hạnh về bên mình: “Hạnh Nhi, con trước đừng vào nhà, để cho cha con cùng Trình Gia Hưng nói chuyện một lát, con cùng nương xuống bếp phụ giúp việc một tay đi”.

“Con gả đi rồi, năm tới là Đông Mai cũng sẽ lấy chồng, sau đó lại là Hương Đào, về sau cái sân này sẽ vắng vẻ lắm thôi “.

Hà Kiều Hạnh đi theo vào bếp, nói: “Chúng con gả ra ngoài rồi, không phải còn có vợ của các đại ca, tiểu đệ cưới về vào cửa hay sao? Hàng năm còn có cháu trai cháu gái được sinh ra, làm sao vắng vẻ hiu quạnh cho được ạ?”.

“Nhưng vẫn là luyến tiếc à”.

“Khoảng cách cũng gần như vậy, con sẽ tranh thủ thời gian trở về gặp nương”.

Đường thị đang muốn múc nước vo gạo, nghe được lời này liền liếc mắt nàng một cái: “Không phải năm mới, ngày lễ thì đừng chạy về, sợ là có người đàm tiếu đấy. Nếu thật sự muốn thấy người nhà thì ra sông nói với ông nội con một tiếng, ta sẽ bảo đại ca cùng tiểu đệ hay cha con sẽ đưa cá đến cho con, như vậy chẳng phải là đã gặp nhau rồi hay sao?”.

Hà Kiều Hạnh gật đầu nói: “Con làm đồ ăn ngon cũng bảo Gia Hưng ca đưa đến cho cha nương”.

“Trứng bắc thảo, chao đậu đỏ, măng chua này đó con đã dạy cho nương rồi, còn đưa gì nữa? Về sau muốn ăn cái gì thì ta sẽ bảo đại tẩu con làm “.

“……………….”

Hà Kiều Hạnh đầu này chỉ là nói chuyện phiếm tán gẫu, còn về phía Trình Gia Hưng bọn họ nói gì đó rất nhiều, buổi chiều đến lúc trở về Hà Kiều Hạnh có hỏi, hắn nói rằng không có gì cả, chỉ là mấy chuyện linh tinh về xây nhà mới mà thôi. Hà Kiều Hạnh cũng biết là ngoài chuyện nói về xây nhà còn có phần cha vợ gõ đầu con rể nữa, nếu không cần gì phải bỏ nàng qua một bên để đơn độc nói chuyện, mặc dù Trình Gia Hưng không nói thì nàng cũng sẽ không tra hỏi.

“Mấy ngày nay ta sẽ đi mua đất, làm khế đất, rồi tìm người hỗ trợ, sau đó chọn ngày tốt để khởi công. Sợ là khoảng thời gian sau này ta sẽ dành chủ yếu bên đất xây nhà, ngói đá phải tính lại cho tốt rồi chính mình sẽ đi mua. Nàng ban ngày nếu không tìm thấy ta thì cũng đừng  hốt hoảng lo lắng, có chuyện gì thì cứ nói với nương, buổi tối ta về nhà rồi cùng bàn bạc”.

Đường trong thôn có một số đoạn hẹp nên hai người đi song song không được dễ, vì thế Hà Kiều Hạnh đi phía trước, Trình Gia Hưng đi phía sau nhìn nàng.

Nói tới đây Hà Kiều Hạnh dừng lại xoay người hỏi: “Ta đây có thể giúp gì?”

“Giúp người đang ông của nàng đó là chăm sóc bản thân mình cho tốt”.

“Vậy bọn họ đến làm việc cho chúng ta, chúng ta sẽ phải lo thức ăn không?”

Cái này Trình Gia Hưng cũng đã hỏi thăm: “Việc lo thức ăn này cũng có, nhưng ta nghĩ việc này khá rắc rối, nấu cho nhiều người ăn như vậy không phải là làm mệt sức vợ của ta sao? Vì thế ta không làm đồ ăn đâu, bỏ ra thêm một chút tiền là được”.

“Các ngươi đều cướp hết việc của ta, khiến cho ta thật không biết mình có thể làm cái gì”.

“Nghỉ ngơi đi, thời gian này tranh thủ chăm sóc bản thân điều dưỡng cho tốt, năm trước không phải là vẫn luôn bận rộn đó sao”.

Hà Kiều Hạnh trong lòng cũng hiểu rõ, ý nghĩa của ngày lễ Tết năm mới là bất đồng, bất kể hoàn cảnh gia đình như thế nào thì cũng đều muốn mua một miếng thịt, một ít đường, hay hạt dưa, đậu phộng để các thành viên trong gia đình ngồi quây quần bên nhau ăn trò chuyện. Từ mồng một đến mười lăm cho dù bọn trẻ nhỏ không có cái tiền đồng cũng muốn mua cho một hai viên đường.

“Này, chàng nói đến lúc đó chúng ta còn làm đồ ăn cay nóng sao? Lễ mừng năm mới có nên làm bánh bỏng gạo không?”.

Trình Gia Hưng đã ăn qua kẹo lạc, cùng kẹo vừng đường, nhưng chưa từng nghe qua bánh bỏng gạo: “Đó là cái gì vậy?”.

“Đại khái chính là cơm( gạo) chiên dầu, nổ vàng, ngao đường, trộn đường, dùng khuôn giống như làm đậu phụ đó, bỏ vào ép khuôn rồi cắt ra thành từng miếng, dùng giấy dầu gói lại. Bên trên có thể thêm mè đen, đậu phộng, cơm cũng có thể làm từ gạo kê hoặc nếp than, làm ra hương vị rất thơm ngon, giòn, ngọt, thích hợp để bọn trẻ cầm ăn trong dịp tết”.  Hà Kiều Hạnh nói xong, lại nghĩ đến sau tết trung thu cũng muốn ăn một miếng vị ngọt, “Nếu không chàng đi mua đồ về đi, ta sẽ làm một lần, cho dù nói không thì trời cao cũng không rõ, phải nếm thử một lần mới biết được mùi vị như thế nào. Nếu thực sự làm cái này thì hai tay phải thay đổi đảo đều, mà cái này cũng dễ học làm hơn nấu ăn”.

Trình Gia Hưng trong lòng rục rịch muốn thử nhưng cũng không gật đầu.

Nói vẫn là chờ xây xong nhà ngói gạch khang trang, dọn vào ở rồi mới làm sau: “Bây giờ có hai cái bếp mọi người dùng còn gò bó, bên cạnh đó đại tẩu còn cố định chiếm một cái để làm khoai tây lốc xoáy chiên, ngoài ra, ta có thể học được những thứ người khác không có, chẳng lẽ không sợ trộm học theo sao? Cái này nếu một người truyền một người thì chỉ sợ việc buôn bán sau này không thực hiện được”.

Lại một đề nghị khác bị từ chối, Hà Kiều Hạnh nghĩ lại, quay đầu nhìn về phía Tiểu Vân Lĩnh, đúng rồi, nàng có thể đi hái một số loại nấm đem về phơi nắng, sau đó lấy vài loại làm thức ăn. Trong khoảng thời gian này, nàng phải giúp tẩm bổ đồ ăn cho Trình Gia Hưng thật tốt, chờ xây xong nhà mới rồi lại nói chuyện mua bán sau.

Nếu không có chuyện gì làm thì cùng nói chuyện với đại tẩu cho đỡ buồn vậy, hay ngồi xem đại tẩu học làm khoai tây chiên lốc xoáy cũng thú vị.

Chờ đến khi vợ chồng Hà Kiều Hạnh trở về nhà họ Trình thì nghe nói đại tẩu đã rửa sạch một cái thùng và dọn vào trong phòng sau khi làm xong việc, đang hì hục hơn nửa ngày. Hà Kiều Hạnh đẩy Trình Gia Hưng đi nói chuyện với huynh đệ, còn nàng thì đi đến gõ cửa xem đại tẩu làm như thế nào rồi. Đại tẩu vẫy tay ra hiệu người vào phòng, hôm nay thì tốc độ làm hơi chậm, nhưng nhìn đã ra hình dáng tươm tất hơn hôm qua rồi.

“Đại tẩu, nếu luyện tập thì tốt nhất nên luyện làm mỏng hơn một chút, cái này xoay chuyển mỏng mới có thể kéo ra được dài hơn, càng kéo dài thì nó sẽ hiện ra nhìn được nhiều hơn. Còn có xiên tre nữa, trước hãy chuẩn bị một chút, đừng để đến lúc bận rộn rồi lại quên”. Hà Kiều Hạnh nói vài ba câu rồi định đi ra ngoài, Lưu thị dừng việc trên tay lại, hỏi hôm nay về lại mặt thuận lợi không?.

“Trở về nhà mẹ đẻ thì có thể có chuyện gì? Ta chỉ tới xem tẩu học làm tiến triển đến đâu thôi, xem qua rồi ta đi ra ngoài đây, đại tẩu làm tiếp đi”.

Lưu Tảo Hoa tiếp tục xoay chuyển con dao! Cũng vì việc buôn bán này mà đại phòng nhà nàng nhiều ngày qua đã ăn khoai tây, thời điểm này Thiết Ngưu còn cảm thấy mình sắp biến thành củ khoai tây, khi nương hắn vui vẻ rạo rực tuyên bố rằng kỹ năng luyện làm đã gần tương tương đương, ít nhất cũng có thể tạo ra được một chuỗi dài khoai tây chiên lốc xoáy, nhìn có ra dáng hình dạng ổn định, từ đó việc buôn bán nhỏ của Lưu thị bắt đầu thực hiện.

Món khoai tây chiên lốc xoáy này, Hoàng thị đã thấy tam nàng dâu làm ăn thử nó, tay nghề thủ công nhìn trông thì đơn giản nhưng cũng không dễ học. Lại thấy vợ lão đại tích cực nịnh bợ thổi phồng vợ lão tam, cuối cùng nàng cũng chỉ cho một con đường, dù không phải là cửa làm ăn gì đó to lớn, nhưng cũng không sợ vất vả, cứ buôn bán rồi chậm rãi tích góp là có tiền à.

Hoàng thị lén trao đổi riêng với Trình Lai Hỉ, không nghĩ tới tam nàng dâu còn có thể làm được như thế này.

Trình Lai Hỉ suy nghĩ rồi trả lời một câu: “Chẳng phải nàng tốt như vậy mới ưng con trai của bà sao?”.

Cũng đúng nha.

Miệng lão tam cứ như các bà mối bên ngoài ấy, dỗ dành người ta thành bộ, con gái Hà gia giống như còn rất thích hắn như vậy nhỉ? “Cha bọn nhỏ, ý ngươi là con dâu cả học theo lão tam sao? Nếu vậy thì nàng cũng có đầu óc ấy chứ?”.

Trình Lai Hỉ nghĩ lại, cũng chưa chắc là nàng ta có thể học được điều đó từ ai, có lẽ là nàng ta thật tâm rất muốn kiếm tiền. Vì kiếm tiền, Lưu Tảo Hoa ngộ ra dùng núi mở ra một con đường, đắp cầu dưới nước, lại nói đến cách làm khoai tây chiên lốc xoáy này, nàng có thể trong một thời gian ngắn ngủi mà luyện ra, rồi các công việc khác cũng không bỏ dở, chỉ sợ là đã bỏ ra không ít khổ công đó.

Không chỉ có riêng bà bà Hoàng thị cảm khái, mà bên kia Chu thị cũng vô cùng sững sờ, nàng không ngờ tới Hà Kiều Hạnh lại đơn giản như vậy, để cho Lưu Tảo Hoa nịnh bợ, xum xoe mình, vốn tưởng rằng đại tẩu làm trắng trợn thế thì người ta sẽ chướng mắt chứ.