Nông Gia Ác Phụ

Chương 20




Lưu thị nghe thấy tiếng động, chạy ra xem thì thấy Thiết Ngưu đang khóc rất thương tâm, hỏi hắn bị làm sao vậy, Thiết Ngưu khóc nấc lên nói tam thúc bắt nạt người.

Nếu là người khác gây sự, Lưu thị nhất định sẽ yêu cầu giải thích, nhưng nghe nói là Trình Gia Hưng, nàng chần chừ một lúc rồi chỉ mắng vài câu, đã là người lớn  còn đi bắt nạt cháu nhỏ, xong ngồi xuống dỗ dành Thiết Ngưu. Sau đó Hoàng thị nghe nói đứa con trai thứ ba trêu chọc cháu đến phát khóc, cũng mắng mấy câu, nghĩ thấy mắng hắn chỉ có mình đau miệng mà thôi, nên lắc đầu tiết kiệm nước bọt.

Còn Trình Gia Hưng thì không có thời gian  đếm xỉa tới các nàng.

Vì hắn đang còn mài dao.

Nghĩ đến việc sau trân mưa tiếp theo sẽ phải mang Hạnh Nhi đi lên núi, Trình Gia Hưng sợ vận khí không tốt, gặp phải điều gì ngoài ý muốn, nên hắn tính toán đem mài dao nhanh một chút rồi chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, kỹ càng.

Động tác mài dao chậm cũng mất nửa canh giờ mới xong, nhưng trận mưa này hắn lại phải đợi mất một tuần. Mưa bắt đầu sau khi màn đêm buông xuống, và kéo dài suốt cả đêm, mãi tới khi trước bình minh mới tạnh. Ngay khi tiếng mưa ngừng rơi tạnh lại, Trình Gia Hưng đang nằm trên giường đắp chiếc chăn mỏng ngủ đột nhiên mở mắt ra, trong lòng hắn đang có chuyện nên đêm nay đã tỉnh dậy vài lần, còn những ngày thường không phải có việc ra cửa thì hắn phải quanh co lằng nhằng vài lần mới dậy được.

Ngày đó hắn và Hà Kiều Hạnh đã ước hẹn, sau  cơn mưa thì sẽ gặp nhau ở bờ sông, cùng nhau đi lên núi hái nấm. Trình Gia Hưng sợ vì mình nằm ì ạch chậm trễ sẽ làm cho cô vợ nhỏ phải đợi lâu nên hắn không dám ngủ thêm, vội xốc chăn mỏng lên đi xuống giường. Vừa bước ra khỏi phòng đã đụng mặt gặp phải nương ruột của mình từ phòng bên cạnh đi ra.

Khi mẫu tử hai người chạm mặt nhau, Hoàng thị buồn chán nói: “Con thường ngủ thẳng cẳng mãi cho tới mặt trời lên cao chiếu cháy mông mới thức dậy, sao hôm nay không ngủ thêm nữa à?”.

Trình Gia Hưng nói rằng hắn không thể ngủ được nữa.

Có điều gì đó không đúng nha! Tên xú tiểu tử này chính là không có lợi thì sẽ không chịu dậy sớm, mấy lần dậy sớm kia không phải muốn sang sông đến nhà cô vợ nhỏ thì sẽ đi lên núi hái quả anh đào, Hoàng thị liền hỏi hắn có phải đi ra ngoài không? Đi làm gì?. 

“Đi xem thử vận may, xem liệu có thể phát tài làm giàu hay không”.

Mới vừa rồi rời giường, Hoàng thị còn có chút mơ màng buồn ngủ, bây giờ nghe xong lời này liền tỉnh táo hẳn lên, hỏi Trình Gia Hưng cụ thể là đi làm gì? Tìm được cách gì kiếm tiền rồi? Hãy nói ra cho nghe với.

Trình Gia Hưng túm xếp vạt áo xong thì đi ra ngoài ngồi xổm dưới mái hiên rửa mặt, thấy lão nương vẫn còn đi theo mình nên nói: “Chuyện chưa có làm xong thì con không nói nhiều với nương đâu, nương chỉ cần biết rằng lát nữa con sẽ đi ra ngoài, và khả năng là mãi tầm chạng vạng tối con mới trở về”.

“Buổi trưa cũng không trở về nhà ăn cơm sao? Ta đi nướng cho con hai cái bánh bột ngô manh theo nhé?”.

Trình Gia Hưng vừa rồi cúi đầu xuống mặt nước nên không tiện nói gì, chỉ hàm hồ đáp ứng qua loa, đến khi ngẩng mặt lên thì Hoàng thị đã đi vào bếp lò rồi.

Đồ ăn buổi sáng hôm nay vẫn như vậy, một nồi cháo rau, ăn kèm với một bát nhỏ củ cải chua. Lưu thị mang thai nên nàng có nhiều hơn một quả trứng so với người khác, khi Lưu thị đang bóc vỏ trứng, thì chồng của nàng là Trình Gia Phú đã uống hết non nửa bát cháo, sau khi hít một hơi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Trình Gia Hưng hỏi: “Lão tam, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?”.

“Có chút việc”.

” Đi ra ngoài à?”.

Trình Gia Hưng gật đầu, rồi nhìn thấy vẻ mặt đại ca hắn đang do dự, cho nên hắn hỏi lại có việc gì hay không?.

Trình Gia Phú nói lúa mì trong ruộng đã gần chín hết rồi, nên phải bắt đầu gặt gấp, điều quan trọng nhất là phải gặt xong lúa mạch trước sau lễ hội gieo hạt vì lúc đó khả năng mưa rất nhiều, không chỉ thu hoạch lúa mì, mà còn phải phơi nắng cho khô không thì sẽ bị mốc. Ngoài ra còn phải thu hoạch các loại đậu, khoai tây trong ruộng, hai loại này cũng đã thu hoạch được rồi, không thể chậm trễ được nữa.

Người nông dân là như thế đó, khi nhàn rỗi từng ngày không có việc gì, nhưng lúc vội lên thì nữa cơm cũng phải ăn nhanh lên một chút.

Trình Gia Phú đề cập đến chuyện này chính là hy vọng tam đệ trong thời gian này hiểu ý hơn, ngay cả khi không thích làm việc đi chăng thì lúc này trong nhà bận rộn cũng nên giúp đỡ một chút. Trình Gia Hưng nghe hiểu được, hắn húp một ngụm cháo rồi nói: ” Hôm nay đệ có hẹn với người khác rồi, nhất định phải đi ra ngoài, hai ngày nữa đệ sẽ đi xuống đất giúp đỡ “.

Đại ca cũng không nói gì nữa, nhưng đại tẩu lại có chút ý kiến, đang định nói đùa một hai câu để thể hiện vài phần  không hài lòng, thì cha chồng đã nói trước. Trình Lai Hỉ nâng mí mắt lên: “Cũng không thể trông cậy được vào ngươi, ngươi nói ngươi có thể làm gì đây hả? Ngươi đã ngoài hai mươi tuổi rồi mà làm việc nhà nông còn không nhanh nhẹn bằng mấy tiểu tử choai choai, xuống đất cũng làm trở ngại cho ta chứ giúp được gì”.

Trình Gia Hỉ nói xong vẫn còn thấy chưa đủ, nên trừng mắt nhìn Hoàng thị một cái: “Nó chính là do bà quản như vậy đó”.

Hoàng thị nghe thấy cũng như không thấy, quay đầu lại nói với Trình Gia Hưng đừng để ý đến lão già bướng bỉnh kia làm gì, ăn xong liền đi ra ngoài: “Nương làm cho con hai cái bánh bột ngổ để ở trên bếp, ra ngoài thì nhớ mang theo, xong việc thì về sớm một chút”.

Trình Gia Hưng đem mấy miếng cháo trong bát ăn xong, hắn còn đặc biệt lấy gáo múc nước súc miệng, nhìn lên thấy trời vừa sáng thì đeo sọt trên lưng cùng bánh bột ngô đi ra ngoài. Hắn chậm rãi đi trên con đường thôn, đi đến bờ sông, hắn còn tưởng rằng phải đợi thêm một lúc lâu nữa, nhưng chỉ chốc sau bên kia sông đã có động tĩnh, Hà Kiều Hạnh cõng một cái sọt rất lớn đi theo phía sau ông ba Hà, nàng giúp đẩy thuyền ra, rồi ông cháu hai người lần lượt lên thuyền, ông lão đánh cá phe phẩy lắc lư mái chèo, chiếc thuyền nhỏ chẫm rãi chèo về phía Trình Gia Hưng.

Sau khi Hà Kiều Hạnh lên bờ, còn vẫy vẫy tay chào ông nội mình.

Ông ba Hà còn căn dặn cháu gái mình phải cẩn thận, trên núi có nhiều côn trùng và rắn độc.

Hà Kiều Hạnh cũng không sợ hãi, nàng còn cười nói: “Nếu thật sự gắp cháu thì cháu sẽ đánh bắt chúng rồi lấy mật về cho ông nội ngâm rượu! Thịt rắn có thể hầm được nồi canh ngon đó ạ!”.

Ông ba Hà thấy không còn cách gì để nói với cháu gái mình nữa, nên đành quay đầu lại căn dặn cháu rể Trình Gia Hưng lên núi phải bảo vệ cho nàng nhiều hơn. Trình Gia Hưng đồng ý rồi mới mang nàng đi lên núi Tiểu Vân Lĩnh, mới đi ra ngoài vài bước, hắn dừng bước chân lại: “Hạnh Nhi, nàng buộc ống quần chặt vào đi, nếu không côn trùng, sinh vật rất dễ tiến vào, nhân tiện đưa sọt cho ta, hai chúng ta đổi lại”.

Hà Kiều Hạnh cúi xuống buộc ống quần, nhưng không thay đổi sọt sau lưng.

Hà Kiều Hạnh còn nói rằng, nàng ấy làm vậy để Trình Gia Hưng tiết kiệm sức lực để giữ sức bảo vệ nàng ở trên núi

Hà Kiều Hạnh sức lực rất lớn, nên khi ra ngoài nàng đã đặc biệt chọn một cái sọt lớn nhất trong nhà, bên trong còn để một cái lưỡi liềm, một ống tre cộng thêm mấy cái bánh nướng. Trình Gia Hưng nhìn vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng Hà Kiều Hạnh không chịu đổi lại, nàng bước đi rất  dễ đang, như thể là đi tay không ra ngoài vậy. Nàng mặc vải thô, đi theo sau gót chân của Trình Gia Hưng, còn Trình Gia Hưng thì đi một đoạn đường đều quay đầu lại nhìn nàng, xem nàng có đi theo kịp không.

“Hạnh Nhi, nếu nàng mệt thì hãy nói với ta”.

“Nói với ngươi, ngươi sẽ cõng ta lên núi sao?”.

Trình Gia Hưng nghĩ chắc sẽ nghỉ một lát nữa mới đi nên khi nghe được lời này thì mỉm cười hi hi nói: “Vậy cũng được đó”.

Hà Kiều Hạnh vươn tay vỗ sọt sau lưng hắn một phát: “Đừng chậm trễ nữa, ngươi đi nhanh lên, chúng ta hái xong ta còn muốn đi một chuyến đến trấn để bán nấm nữa”.

“Cũng không biết ở trên Tiểu Vân Lĩnh này có mấy loại mà nàng đã đề cập qua hay không nữa”.

“Có chứ, chúng ta ở bên kia cũng có thì ở trên Tiểu Vân Lĩnh sẽ có nhiều hơn. Hơn nữa nếu theo như lời ngươi nói thì người trong thôn các ngươi nhận biết các loại nấm rất ít, nên chưa chắc sẽ có người hái, hôm nay thu hoạch hẳn sẽ được nhiều đấy”.

Trình Gia Hưng nghĩ rằng sau cơn mưa hẳn sẽ có rất nhiều người đi lên núi, nhưng không ngờ cả đoạn đường mà không gặp ai, nghĩ lại thì thấy e rằng tất cả đều đang chuẩn bị gấp rút thu hoạch, gieo trồng hoa màu, mà đây lại là gốc rễ của người nông dân nên chắc chắn sẽ quan trọng hơn so với việc hái rau dại cùng nấm trên núi. Như vậy cũng tốt, hắn bẻ một nhành cây dài dưới chân núi cầm trong tay để dò đường, mỗi lần giẫm chân lên đến ổn định chắc chắn rồi lại nhắc nhở Hà Kiều Hạnh đi lại cẩn thận.

Trước khi đi ra ngoài, Trình Gia Hưng đã làm tốt chuẩn bị để chăm sóc cô vợ nhỏ rồi, nhưng chỉ khi lên núi mới thực sự phát hiện ra rằng Hà Kiều Hạnh không phải tới để kéo chân sau, nàng bước đi  nhẹ nhàng, uyển chuyển, đặc biệt là rất linh hoạt, leo lên núi cũng không vất vả tốn sức gì. Không chỉ vậy, Hà Kiều Hạnh vừa đi vừa nhìn, đi lên một đoạn đường này mà trong sọt đã có không ít đồ. Nàng quả nhiên là như người mở quán cơm, có thể thâm nhập vào địa phương sử dụng mà nàng không biết 

Hà Kiều Hạnh nhìn thấy cái gì đều nói cho Trình Gia Hưng được, nói cho hắn biết đó là cái gì, giá trị của nó đại khái khoảng bao nhiêu, nên ăn như thế nào, ăn nó có lợi ích gì. Trình Gia Hưng nghe vô cùng chăm chú, thích thú, đồng thời cũng không quên hái nấm bỏ vào sọt sau lưng của mình, hắn nghĩ những thứ này có thể bán được tiền thì lúc rảnh rỗi sẽ đi lên đây hái về, trước tiên là nhặt những thứ đắt tiền trước đã. Hai người sáng tinh mơ ra cửa chạy ở trên núi trốn nửa ngày, mới quá giữa trưa đã hái đầy sọt.

Hà Kiều Hạnh cất lưỡi liềm, lấy bánh nướng ra chia cho Trình Gia Hưng, rồi cầm ống trúc đưa cho hắn uống nước.

Hai người ngồi nghỉ trên núi, lúc ăn bánh bột ngô, Hà Kiều Hạnh nhìn ngọn núi cách đó không xa hỏi: “Đó chính là Đại Vân Lĩnh à?”.

“Đúng vậy”.

“Ngươi đã đi lên đó chưa?”.

Trình Gia Hưng lắc đầu: “Ta nghe người ta nói bên trong có rất nhiều thú dữ, là thú dữ ăn thịt người, bọn Man Tử cũng không dám đi, nên một mình ta cũng không đi được “.

Hà Kiều Hạnh nhìn rất tiếc nuối, những ngọn núi trập trùng ấy, bên trong chắc chắn sẽ có nhiều đồ ăn hoang dã quý hiếm.

Nhìn thấy vẻ mặt kia của nàng, trong lòng Trình Gia Hưng nhảy dựng lên, lôi kéo nàng lại hỏi: “Hạnh Nhi, nàng muốn đi à”?.

“Ta đang nghĩ về nó, nhưng có vẻ nhìn thấy rất xa, mà hôm nay thì đã muộn rồi”.

“Cho dù thời gian có kịp thì ta cũng không mang theo nàng đi! Nói trong đó có thú dữ không phải là nói đùa, nương ta nói trước kia có lúc mùa màng không tốt, thú dữ từ Đại Vân Lĩnh chạy xuống tìm đồ ăn, cũng đã vào thôn của chúng ta, có người vận khí không tốt nên bỏ mạng, gà vị trong nhà đều bị chúng mất hết”.

Trình Gia Hưng vội vàng siết chặt tay Hà Kiều Hạnh, Hà Kiều Hạnh khều khều tay hắn một cái: “Nhưng không phải là ngươi cũng muốn đi xem sao?”.

“Ta đó là nghĩ muốn phát tài, nếu phát tài giàu có thì có thể cho nàng ăn ngon mặc đẹp”.

“Không phải nói Đại Vân Lĩnh có rất nhiều thú dữ sao? Nếu ta đánh chết được một con hổ thì sẽ phát tài rồi, không biết bên trong đó có con nào hay không?”. Hà Kiều Hạnh nói vậy, trên khuôn mặt hiện sáng lên niềm khát khao thích thú, Trình Gia Hưng thấy vậy, chân mềm nhũn ra, “Hạnh Nhi, nàng cũng coi trọng ta quá, còn, còn, còn đánh hổ, ta sợ rằng ngay khi ta gặp hổ thì cũng là lúc nàng đã goá………..”

Hà Kiều Hạnh vừa nghe thấy lời này liền dừng gặm bánh bột ngô lại, nàng cõng sọt trên lưng đi xuống núi.

Trình Gia Hưng vội vàng chạy đuổi theo: ” Sao vậy? Nàng tức giận à?”.

“Ai bảo ngươi nói nhảm làm gì?”

“Nếu nàng muốn chồng nàng sống lâu trăm tuổi thì đừng đi lên Đại Vân Lĩnh, nếu mà đi lên thì coi như xong”.

“Núi sâu bên trong có rất nhiều thứ tốt, quý hiếm, ngươi không đi thì làm sao phát tài được?”.

“Đừng lo lắng, ta sẽ suy nghĩ lại mà”. Trình Gia Hưng vừa rồi đã quên mất, giờ đi phía sau mới nhìn thấy trên lưng của cô vợ nhỏ đang cõng một cái sọt tre rất lớn, hắn nói muốn tráo đổi, nhưng Hà Kiều Hạnh không đồng ý, nàng còn đi về phía trước nhanh hơn. 

Đã có kinh nghiệm một lần bán quả anh đào lần trước, Trình Gia Hưng đưa Hà Kiều Hạnh đi đường vòng đến tửu lâu sáng sủa lớn nhất trong trấn. Bất kể là nấu canh hay nấu đồ ăn, trong tửu lâu lúc không phỉ lúc nào cũng sử dụng nhiều nấm như vậy, nhưng cũng không thành vấn đề, sau vài lần mặc cả thì đại chưởng quầy đã đồng ý mua hết, bọn họ mở cửa hàng ăn gặp gỡ đồ trân châu quý hiếm sao có thể không mua chứ? Nó có thể được phơi khô rồi cất giữ lại trong khoảng thời gian dài, không lo bị hư hỏng.

Từ trước tới này, nấm trong rừng sau cơn mưa đối với Trình Gia Hưng chỉ là một nắm rau dại, hôm nay thì hắn đã được mở mang tầm mắt, lúc đi vào trấn không một xu dính túi, mà lúc đi về mang theo mấy lượng bạc.

Trình Gia Hưng mang Hà Kiều Hạnh đi mua rượu, vui mừng rạo rực nói: “Ta làm việc nửa ngày mà bằng tiền cả của con heo sống? Thật không thể tin được”.

Hà Kiều Hạnh thì đang nghĩ về giá cả của các đồ vật quý hiếm trên núi ở đời sau, với hai sọt lớn như vậy mà giá bán ra quá rẻ. Nhưng cũng do đây là địa phương nhỏ, có thứ tốt mà đưa ra được giá như vậy coi như cũng đáng giá.

Vừa rồi chưởng quầy trả bạc là Hà Kiều Hạnh cầm, lúc này bọn họ đang đi trên đường trở về thôn, trước sau không có ai khác, Hà Kiều Hạnh nhìn bạc vụn trong chiếc khăn tay, tất cả là năm lượng bạc, nàng lấy hai lượng ra đưa cho Trình Gia Hưng: “Ta hái nhiều hơn, sẽ lấy phần đầu to để sau này làm vốn riêng của chúng ta, ngươi lấy hai lượng bạc giao ra trở về nhà, như vậy có được không?”.

“Như vậy không được đâu, nhiều quá rồi. Hạnh  Nhi, nàng nghĩ lại xem, ta hôm nay về nhà nói mình lên núi hái một sọt nấm đem bán đi được hai lượng bạc, bọn họ chắc chắn sẽ nghi vấn  từ đầu đến chân, làm phiền chết ta à? Nếu để bọn họ thấy kiếm tiền dễ dàng như vậy thì cũng rất là phiền toái, ta vừa rồi đã bảo chưởng quầy trả bạc vụn, nàng lấy bốn lượng rưỡi bạc rồi tìm chỗ cất giấu cho tốt đi, còn ta lấy nửa lượng về báo cáo kết quả công việc hôm nay, cũng đỡ để cha phải nói”.

Trình Gia Hưng nói xong đưa lại cho nàng một lượng rưỡi, Hà Kiều Hạnh cũng không nói gì, nghĩ trái nghĩ phải đều là tiền của bọn họ, ai cầm mà chả  được nên nàng liền lấy cất lại.