Nông Gia Ác Phụ

Chương 14




Ở nhà Trình gia, vì phải làm việc cả buổi sáng với buổi chiều, nên bữa sáng và bữa trưa sẽ ăn ngon, đầy đủ hơn một chút, còn bữa tối thì ăn qua loa cho xong cũng được. Chỉ có những lúc cha Trình thèm uống rượu thì mới phải chuẩn bị thêm đồ ăn, rồi bảo mấy người con trai cùng uống một chén rượu với mình.

Hôm nay con dâu cả Lưu thị cũng chỉ nấu một nồi cháo ngũ cốc, bưng nồi ra, múc cho mỗi người một bát lớn, cha Trình cầm bát lên uống, thì Trình Gia Hưng nháo lên: “Nương, măng của con đâu?”.

Sau khi tiễn Đông Tử đi, Hoàng thị lại làm tiếp công việc nhà, lúc này vừa mới vào phòng, thật sự là không nhớ ra, khi nghe Trình Gia Hưng nhắc nhở nàng liền vỗ đùi: “Đúng rồi, Hà gia bên kia vừa tặng bình măng chua tới, các ngươi ăn trước đi, ta giờ sẽ đi lấy ra đây”.

Khi Hoàng thị mở nắp bình ra, chỉ ngửi thấy cái mùi đã thèm ăn rồi, nàng phải chịu đựng lại ý muốn cắn một miếng, đi lấy một đôi đũa sạch gắp ra một bát măng ngâm chua bên trong, sau đó đậy nắp bình lại, bưng bát to đi ra ngoài.

Ngay khi măng vừa lên bàn, Trình Gia Hưng liền duỗi đôi đũa ra, gắp một miếng cho vào miệng, nhai một ngụm là đã nếm thấy vị giòn, tươi ngon của nó

Khi hắn đang cảm nhận cái vị, thì những người khác trong gia đình cũng lần lượt hoạt động đôi đũa, rồi lại ngạc nhiên sau khi được nếm thử.

“Trước kia chỉ luộc qua nước rồi cắt miếng ra ăn, ăn không thấy vị gì, nhưng làm ngâm chua như thế này thật sự rất ngon “.

“Có thể ăn chung với cơm “.

“Nương nói Hà gia đưa tới, vào lúc nào mà con không biết vậy?”.

“Là tam đệ muội làm phải không ạ?”.

Hoàng thị ăn một ngụm cháo với măng, thật sự rất là ngon, nghe bọn họ hỏi thì chỉ gật đầu, sau khi nuốt hết cháo trong miệng xuống bụng rồi mới nói: “Lúc đó các ngươi đang ở ngoài ruộng, là Đông Tử đưa tới, một hai phải bắt ta nhận lấy nếm thử, người ta đi bộ từ xa đến đưa, ta có thể từ chối được không? Sau khi ta nhận lấy, thì đưa cho hắn gói đường với mấy quả trứng gà. Nửa buổi chiều ta làm việc suýt chút nữa thì quên mất, mà lão tam vẫn còn nhớ rõ”.

Trình Gia Quý cười một tiếng: “Chuyện của tam đệ muội, hắn đều nhớ rõ cả đó “.

Trình Gia Quý nói xong còn muốn duỗi đôi đũa ra gắp thì Trình Gia Hưng đã bưng cái bát đi: “Đây là Hạnh Nhi đưa cho đệ “.

“Nói ngươi có một câu mà đã tức giận rồi à? Nói thật tay nghề của đệ muội này tốt thật, đậu phộng với thịt thỏ lần trước nấu ăn ngon thật, chờ nàng gả lại đây là chúng ta có lộc ăn rồi. Đến lúc đó nương sắp xếp chia lại công việc một lần nữa đi, để vợ con cho heo, cho gà ăn, còn kêu tam đệ muội nấu ăn đi”.

Chu thị đá cho Trình Gia Quý một chân, rồi trừng mắt nhìn hắn.

Trình Gia Quý rụt chân lại, hừ nói: “Nàng nấu cơm cũng chỉ có thể cho vào miệng, còn với tay nghề của đệ muội có thể vào trong huyện mở tửu lâu được đấy, một cái búp măng mà làm thành ăn ngon đến  vậy”.

Cha Trình vừa dùng đũa đánh vào tay Trình Gia Hưng, bảo hắn đặt bát xuống, rồi lại gắp một miếng khác: “Cửa hôn sự này của lão tam  không tồi, không nói đến của cải nhà bên kia, cũng không nói đến con dâu như thế nào, chỉ với đức hạnh này thì thật là hiếm có, đặc biệt rất coi trọng hắn, mà cũng thật lòng thật tâm muốn kết thân cùng với chúng ta”.

Cha Trình đã nói như vậy rồi, những người khác đều sôi nổi gật đầu, Hoàng thị còn nói rằng, sau khi con dâu vào cửa, phải để cho lão tam đi cảm ơn bà mối mới được.

“Nếu không thì sao các gia đình muốn nói đến chuyện thành thân đầu tiên đều đi tìm Phí bà tử, nàng ấy rất giỏi nhìn người, ta cũng đã đưa tiền và mấy quả trứng cho nàng ấy rồi.

Nhà Trình gia thường uống cháo ngũ cốc, vốn dĩ cũng chỉ là để no cái bụng, chứ không phải  nói là có ngon hay không, nhờ Hà gia đưa cháo tới mà bọn họ thật sự ăn rất ngon miệng. Ăn xong bữa tối, mấy người đàn ông nhàn rỗi không có việc gì, có người thì đang vò sợi cỏ, người khác thì chẻ tre đan sọt, Hoàng thị thì đi lùa gà mái vào chuồng, Lưu thị và Chu thị rửa bát, hai người một bên vừa làm việc vừa nói chuyện, nhắc tới người trong nhà thật sự rất thích ăn măng ngâm, còn nói muốn đi hỏi Hà Kiều Hạnh cách làm món này như thế nào.

Dù sao thì búp măng rất dễ kiếm, cái này không mất tiền mua, mà ăn với thì rất ngon, thật đúng là đồ ăn tốt.

Hà Kiều Hạnh không biết có người đang nói chuyện về nàng, nàng cũng vừa ăn tối xong, đang định dọn dẹp rửa bát thì đại tẩu đã dành làm trước, nói cơm nàng đã nấu rồi, giờ đi nghỉ ngơi đi. Đại tẩu bụng lớn, nhưng ở quê hai đầu bờ ruộng cũng không chú ý đến cái này, lại nói không phải là việc nặng nhọc gì, hái rau nấu nướng cũng không ảnh hưởng gì, vì thế Hà Kiều Hạnh không tranh giành với nàng, thoáng đi lại vài bước trong sân, cùng chung một cái sân nên mấy đường ca, tiểu muội, tiểu đệ nói chuyện với nhau vài câu rồi dọn măng ra ngoài.

Cái này là mới đi đào thêm, nàng muốn làm măng khô, dễ dàng xử lí, để được lâu, và cũng thuận tiện nấu hầm thịt rất ngon.

Mọi người trong gia đình đều đến giúp nàng dọn dẹp xử lý, tất cả đều quây quần bên nhau làm việc nói chuyện rôm rả, đại tẩu nhà bên cạnh cũng đến giúp đỡ, nói buổi chiều thấy Đông Tử cõng sọt trên lưng đi ra ngoài, hỏi hắn ta đi làm cái gì?.

“Đưa măng cho Gia Hưng ca, mọi người đều nói tỷ ta là măng ngâm là tuyệt vời nhất, nên muốn đưa ca ấy nếm thử”. 

Măng ngâm do Hà Kiều Hạnh làm quả thực rất ngon, và được tất cả mọi người trong nhà công nhận, nàng cũng đã dạy cách làm này cho đại bá nương, các thím, nhưng làm đều không giòn ngon bằng nàng. Không riêng gì măng ngâm, nàng còn làm rất nhiều loại củ cải khô, tỏi ngâm đường, trứng bắc thảo, chao đỏ. Quanh năm suốt tháng, nhà Hà gia đều ăn cháo cũng nhiều nên bọn họ rất thích món ăn kèm với cháo do Hà Kiều Hạnh làm.

“Vậy thì Trình Gia Hưng may mắn có lộc ăn rồi, Hạnh Nhi là đệ nhất nấu ăn, ngay cả rau dại nấu ra ăn cũng rất ngon, cưới được Hạnh Nhi thật đúng là nhờ hương khói phần mộ tổ tiên phù hộ”.

“Ngươi tặng một bình đó đi qua sao? Ta nghĩ ăn không được mấy ngày là hết, kiểu gì cũng thèm ăn quay lại tới cửa đấy”.

Hà Kiều Hạnh nghe xong cảm thấy buồn cười, nếu ăn hết thì lại làm tiếp, đó cũng không phải là đồ vật quý giá gì.

Đường tẩu này còn nghiêng đầu qua nói nhỏ: “Người này rất tuỳ tiện, ngươi đối với hắn không nóng không lạnh thì hắn sẽ chạy theo đuổi ngươi, chờ đến khi ngươi đồng ý dựa dẫm vào hắn rồi thì hắn lạnh nhạt bơ ngươi đi, Hạnh Nhi, muội hãy nhớ lấy điều này, phải quản hắn cho thật kỹ”.

Đông Tử nghe thấy lời này, cảm thấy nước mắt rơi xuống xót xa thay Trình Gia Hưng, trong lòng cũng cảm thấy rất thương cảm.

Hắn nhẫn tâm bỏ thêm đá xuống giếng, nên giúp đỡ nói cho Trình gia vài câu, trước đó hắn còn đưa thỏ với gà đến ăn không hết, hắn đến một chuyến còn giúp đỡ làm việc, hôm qua đưa măng ngâm đến còn bắt cầm đường cùng trứng gà về.

Đường tẩu nghe xong gật đầu: “Vậy còn được”.

Sau đó, trong khoảng thời gian này, các gia đình đều bắt đầu ươm giống các loại hạt, đàn ông trong nhà thật sự bận rộn, ngay cả Trình Gia Hưng lười biếng cũng thay đổi, hắn mỗi ngày thức dậy muộn hơn hai ca ca một chút, rồi cũng xuống ruộng giúp đỡ làm việc. Công việc bán rộn nên không có thời gian sang sông gặp cô vợ nhỏ, vì thế hai người đã hơn nửa tháng rồi mà chưa gặp nhau, Trình Gia Hưng nghĩ ngợi miên man rồi nói với nhị ca một tiếng xong lẻn đi ra ngoài, hắn lên núi gặp Man Tử  trở về, đổi lừa lấy hai quả trứng ngỗng lớn, gặp ông ba Hà, tiện thể nhờ nhắn tin muốn Hà Kiều Hạnh đi đến bờ sông

Hà Kiều Hạnh đi đưa đồ ăn, khi ra đến nơi thì thấy Trình Gia Hưng đang ngồi xếp bằng trên bãi cỏ bên sông. Nàng đưa đồ ăn cho ông nội trước, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Trình Gia Hưng, hỏi hắn có chuyện gì vậy?.

Trình Gia Hưng lấy ra hai quả trứng ngỗng lớn đưa cho nàng. 

Thấy Hà Kiều Hạnh không duỗi tay ra, Trình Gia Hưng hỏi: “Nàng không thích ăn cái này sao?”.

“Ta thích ăn, cái này xào cùng với mần hương xuân **** thì hương vị đặc biệt rất ngon”.

“Vậy nàng cầm đi”.

Hà Kiều Hạnh giơ tay không ra, lấy một quả trứng. Trình Gia Hưng nhét quả còn lại vào trong tay nàng, rồi bảo nàng cầm chặt lấy đừng để làm rơi nó: “Ta đã đặc biệt chọn hai quả lớn, đến khi rán ra sẽ được nhiều hơn”.

“Nhà ngươi còn nuôi ngỗng à?”.

“Nhà ta không nuôi, mà là Man Tử hắn nuôi, Man Tử từ nhỏ đã chơi với ta, nên đưa cho ta hai quả”.

“Thế hôm nay ngươi gọi ta ra đây chỉ để đưa hai quả trứng ngỗng?”.

Đôi mắt đen lúng liếng của Hà Kiều Hạnh nhìn chằm chằm hắn, khiến cho lỗ tai Trình Gia Hưng nóng lên, hắn gãi đầu nói: “Chủ yếu là muốn gặp nàng, đã lâu rồi chưa có gặp nhau, Hạnh Nhi, nàng ở nhà vội làm gì đó?”.

“Đào măng làm măng khô, lần trước Đông Tử đưa măng ngâm tới đã ăn hết chưa?”.

“Ăn hết rồi”.

“Tại sao không mang bình đến lấy thêm về ăn?”.

Hắn đương nhiên là muốn  mượn cớ trả bình để chạy đến sân nhà Hà gia, Trình Gia Hưng nói mọi người trong nhà đều rất thích ăn, còn muốn học làm nó nữa.

“Muốn làm cái này trước tiên là làm ớt ngâm chua, còn về trình tự làm như thế nào thì chỉ sợ ta nói ra e rằng ngươi cũng không nhớ được, thôi chờ đến khi ta gả qua nhà ngươi rồi học sau cũng được”.

Trình Gia Hưng nghe xong lời này mừng rỡ như điên, còn mặt dày hỏi lại: “Hạnh Nhi, nàng cũng nóng lòng muốn gả cho ta sao?”.

Hà Kiều Hạnh cầm lấy trứng ngỗng đứng dậy muốn đi, bị Trình Gia Hưng kéo trở lại: “Ta không trêu chọc nàng nữa, đã lâu rồi không gặp nhau, nàng ngồi xuống nói chuyện với ta đi “.

“Ngươi nói đi, ta đang nghe”.

“Ta đang nói đây chí? Nàng không có gì để hỏi ta sao?”.

Hà Kiều Hạnh đen trứng ngỗng đặt xuống, ôm hai chân nghĩ ngợi một lúc rồi mới hỏi: ” Ngươi dạo này bận làm gì?”.

“Theo cha xuống ruộng”.

Hà Kiều Hạnh nghe xong liền bật cười ” Người sẽ đi xuống ruộng đất sao?”.

“Ta không thích làm công việc đồng áng cho lắm, nhưng lười biếng cũng có phải có giờ có giấc, lúc này việc trong nhà rất bận rộn làm không hết, ta nào dám không chạy đi để bị đánh à?”. Nói đến đây, Trình Gia Hưng vẫn có chút cảm thấy chưa nói rõ vấn đề, còn hỏi thêm một câu, hỏi Hà Kiều Hạnh cảm thấy thế nào?.

Hà Kiều Hạnh cũng không hiểu lắm. 

Hắn nói: ” Ta nói ta không thích xuống đất làm việc, nàng nghĩ như thế nào?”.

“Ta không quan tâm ngươi có thích xuống ruộng đất làm việc hay không, dù ngươi làm gì ra tiền trở về cũng được, miễn là không để ta chết đói, ta muốn ăn cơm”.

Hà Kiều Hạnh nói đúng hợp tình hợp lý, Trình Gia Hưng không hề khó chịu khi nghe nàng nói như vậy, ngược lại còn thấy rất ngọt ngào, hắn hứa nàng muốn ăn cái gì thì sẽ cho nàng ăn cái đó, sao có thể để trái tim nàng bị đói khát được chứ?.

Nghe hắn hứa nói như vậy, Hà Kiều Hạnh cũng rất vui, dặn hắn đừng quên đưa bình tới, lúc đưa bình tới thì nhân tiện cầm thêm một cái bát to luôn.

Trình Gia Hưng hỏi nàng lại đang làm cái gì?.

Hà Kiều Hạnh nói rằng chao đỏ làm vào mùa đông, cái này có thể giữ lại được, trong nhà vẫn còn nhiều, nên lấy cho hắn một ít nếm thử.

“Đậu phụ thì ta biết, còn chao đỏ là cái gì?”.

“Đó chính là món ăn làm từ đậu phụ, mà có nói ngươi cũng không hiểu đâu, ngươi cứ mang cái bát đến, nếm thử rồi sẽ biết”.

………….

Sau khi nói chuyện với Trình Gia Hưng xong, Hà Kiều Hạnh đi hái mầm cây hương xuân*** trở về, tối đó trên bàn cơm nhà Hà gia còn bày thêm một đĩa trứng xào mầm hương xuân. Lúc nàng nấu cơm không ai để ý, giờ nhìn thấy một đĩa xào lớn như vậy Đường thị mới hỏi.

Hà Kiều Hạnh thản nhiên nói: “Con lấy trứng ngỗng xào”.

Đường thị gắp một miếng ăn thử, đúng là như vậy thật.

“Trứng ngỗng ở đâu ra vậy?”.

“Trình Gia Hưng đưa cho”.

“Buổi chiều con rể tới đây à?”.

“Không đi vào sân, con gặp hắn ở ngoài bờ sông, hắn đem trứng ngỗng đến, còn bình ngâm đồ chua thì quên rồi, nói là ngày mai sẽ chạy lại đưa tới”.

Đường thị lại khen con rể tốt, là người có tâm.

Đông Tử đang vùi mặt vào bát khịt khịt mũi húp cháo, nghĩ thầm hắn chính là cố ý thì có, rõ ràng là muốn chia ra đi làm hai lần, để có thể gặp tỷ ta nhiều thêm một chút. Đều là đàn ông, Đông Tử vừa nghe thấy vậy liền hiểu rõ.

****(Hương xuân hay còn gọi tên khác là mạy sao, xoan hôi,[2] cây thịt bò hành tây,[3] hay tông dù là một loài cây thuộc Chi Hương xuân có nguồn gốc ở phía đông và đông nam Châu Á, từ Bắc Triều Tiên ở phía nam qua hầu hết các miền đông, trung và tây nam Trung Quốc đến Nepal, đông bắc Ấn Độ, Myanmar, Thái Lan, Malaysia và phía tây Indonesia).