Nồng Độ Bão Hoà

Chương 26




Thật ra cũng chỉ là thơm lên má thôi.

Lúc thơm, Tùy Xán Nùng tự thấy rất hài lòng, anh thoải mái và không nghĩ gì nhiều, thế nhưng ngay sau khi về nhà, anh bắt đầu đấm liên tục vào không khí.

Thì ra thầy Tiểu Kỷ ngày thường ít nói, lạnh lùng khi hẹn hò với người khác lại nghiêm túc hỏi xem liệu có thể nắm tay nhau không, còn đỏ ửng hai tai chỉ vì một cái thơm má.

Tùy Xán Nùng thấy tim mình cũng ngứa ngáy theo.

Hằng năm trước khi nghỉ Giáng Sinh luôn có một kì thi giữa kì thống nhất, trước khi thi  sẽ tổ chức triển lãm khoa học, đối với bất kể là học sinh hay giáo viên, tháng 11 và tháng 12 đều là hai tháng không thở nổi.

Nhưng có lẽ nhờ tình yêu tưới nhuần, Tùy Xán Nùng cảm giác mình đang ở trong trạng thái tốt hơn bao giờ hết.

Gần đây tình trạng của Kỷ Linh hẳn cũng không tệ —— Ít nhất là cậu đã bớt nói những câu giống kiểu “Sau này không còn cơ hội” khiến Tùy Xán Nùng bạt hồn bạt vía nữa.

Triển lãm khoa học có thể xem là đợt nghiệm thu kết quả nghiên cứu trong nửa học kì vừa qua, các học sinh sẽ trưng bày những đề tài mà mình đã nghiên cứu trong một tháng qua, đồng thời trường học cũng mời phụ huynh học sinh tới để tham quan.

Như mọi năm, Tùy Xán Nùng lại bị một đống bậc phụ huynh đầy phiền muộn lo âu vây kín.

Phụ huynh: “Thầy Tùy à, chúng tôi muốn nhắm đến mấy trường đại học này, đến lúc đó mấy chuyện như viết thư giới thiệu phiền thầy quan tâm nhiều hơn nhé.”

Tùy Xán Nùng: “À, đương nhiên đương nhiên, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Sau đó vị phụ huynh này lấy trong túi ra một tập tài liệu rất dày: “Đây là những giải thưởng mà nó đạt được mấy năm nay, mong thầy viết hết vào. Tiếp đến, về phần các hoạt động ngoại khóa thì hơi bất lợi, nó chỉ tham gia đấu bóng rổ và thi biện luận, hy vọng thầy có thể trau chuốt giúp nó một chút. Còn điểm dự đoán…”

Tùy Xán Nùng: “…”  

Một, hai tiếng đồng hồ trôi qua, Tùy Xán Nùng cảm giác mình sắp thở không ra hơi nữa. Anh lấy cớ đi vệ sinh để tránh đi một lát, trùng hợp ngang qua khu triển lãm của học sinh Kỷ Linh.

Kỷ Linh yên lặng đứng trước tác phẩm của một học sinh, cậu cũng đang thu xếp với một vị phụ huynh.

Tùy Xán Nùng qua nghe lén.

Kỷ Linh: “Điểm dự đoán không thể cho không chứng cứ được, tôi sẽ cho điểm dựa trên tổng hợp các bài kiểm tra thường xuyên và các bài thi quan trọng, đương nhiên nếu điểm thường xuyên của em ổn định thì không việc gì phải lo lắng về điểm dự đoán cả.”

Kỷ Linh: “Tôi sẽ cố gắng hết mức có thể trong thư giải thiệu, các giải thưởng cũng sẽ viết vào đúng sự thật, nhưng cán bộ tuyển sinh của các trường đã từng duyệt qua vô số học sinh rồi, nếu đánh bóng quá mức mà không xứng với thực lực của bản thân, em ấy sẽ bị lộ tẩy lúc phỏng vấn thôi.”

Kỷ Linh: “Anh còn vấn đề gì không ạ?”

Phụ huynh: “…Không, không còn.”

Nói thẳng thừng không hề nể nang, Tùy Xán Nùng phục sát đất.

Trời đã sẩm tối, bên ngoài tí tách mưa rơi. Kỷ Linh tiễn vị phụ huynh cuối cùng rời đi, yên lặng thu dọn tài liệu trên mặt bàn.

Tùy Xán Nùng đi tới phía sau cậu mà không phát ra một tiếng động nào, ghé vào tai Kỷ Linh nói: “Trời mưa rồi.”

Rõ ràng Kỷ Linh đã bị giật mình.

Khoảng cách giữa hai người lúc này khá gần, nhưng nhìn vào lại không thấy có gì bất ổn. Hơi thở âm ấm của Tùy Xán Nùng phả quanh tai, hàng mi Kỷ Linh run khe khẽ.

Kỷ Linh nói: “Mưa có vẻ to.”

Tùy Xán Nùng hỏi: “Anh đưa em về nhé, có mang ô không?”

Kỷ Linh yên lặng thoáng chốc, sau đó Tùy Xán Nùng nghe cậu nói: “Em không.”

Tùy Xán Nùng cũng không mang nên hơi lo lắng, may mắn thay hai cô nhóc Cindy và Sherry rất hào phóng, hai em tặng cho Tùy Xán Nùng một chiếc ô nhỏ xíu.

Hai cô bé vẫy tay với Tùy Xán Nùng: “Thầy Tùy nhớ qua xem đề tài của chúng em đấy nhé!”

Tùy Xán Nùng nói: “Vừa nãy thầy thấy rồi, cộng hưởng của cầu đúng không? Thầy nhớ cây cầu trên bức tranh là do hai em tự tay vẽ, giỏi lắm.”

Sherry nói: “Chúng em vẽ nhiều cây cầu lắm, thầy bảo cây cầu nào đẹp cơ ạ?”

Tùy Xán Nùng đáp: “Cái nào cũng đẹp cả.”

Thế là hai cô bé nắm tay nhau rời đi trong niềm hân hoan phấn khởi.

Tùy Xán Nùng ngắm nghĩa chiếc ô nhỏ một lúc, anh phát hiện chiếc ô này không chỉ bé một cách đặc biệt mà lúc mở tán ô còn có hai chiếc tai thỏ bật ra từ hai bên.

Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, Kỷ Linh thấy Tùy Xán Nùng đang đứng ngoài cửa đợi mình, giơ ô con thỏ với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Mưa bỗng nặng hạt lạ thường.

Hôm nay Tùy Xán Nùng đỗ xe ngoài trường, đã vậy chiếc ô này còn bé chẳng khác nào món đồ trang trí, đến khi lên được xe thì cả hai người đều đã ướt sũng.

Tùy Xán Nùng thở gấp: “Cái cơn mưa khủng khiếp này…”

Kỷ Linh nói: “Người anh ướt hết rồi.”

Tùy Xán Nùng nhìn qua Kỷ Linh: “Anh thấy em cũng vậy thôi. Không sao, anh sẽ cố lái nhanh chút.”

Tùy Xán Nùng khởi động xe, sau đó bật máy sưởi, khịt mũi.

Kỷ Linh không nói gì.

Một lúc sau, Kỷ Linh nhìn về phía Tùy Xán Nùng, chợt lên tiếng: “Nếu chúng ta bị cảm thì sẽ rất thiếu trách nhiệm, dù là với sức khỏe của bản thân hay với chất lượng giảng dạy trên lớp.”

“Nên bị cảm sẽ phải trả giá rất đắt, em thấy mình không nên mạo hiểm như thế.” Cậu nói.

Tùy Xán Nùng cảm giác mình đã nắm bắt được một vài quy luật rồi.

Khi Kỷ Linh nói một tràng logic dài nghe thì có vẻ đâu ra đó nhưng lại thình lình đến mức khiến người ta chẳng kịp hiểu mô tê gì, tức là trọng điểm của cậu chắc chắn nằm ở câu cuối cùng.

Quả nhiên, Kỷ Linh mím môi, nói: “Nên nếu anh đồng ý, anh có thể đến nhà em trước, thay quần áo, sau đó…”

Tùy Xán Nùng: “Sau đó?”

Kỷ Linh không nói gì nữa. Một lúc sau cậu cúi đầu, lí nhí: “…Sau đó ăn cơm chung.”

Tùy Xán Nùng ấm ách cố nhịn cười: “Vậy thì cảm ơn em nhé.”

“Đến nhà anh đi.” Tùy Xán Nùng nói: “Nhà anh gần hơn.”

Thế là Kỷ Linh lại thành người hoang mang.

Thật ra Kỷ Linh cũng bị ướt rất nhiều, nửa bên người trong tình trạng ướt sũng. Về nhà, Tùy Xán Nùng tìm áo thun và quần đùi của mình, chỉ phòng tắm phía sau, nói: “Em tắm trước đi.”

Kỷ Linh nhìn áo quần Tùy Xán Nùng ướt đẫm, cậu lắc đầu: “Anh đi trước đi.”

“Em tắm trước, anh thay tạm quần áo ra là được.” Tùy Xán Nùng kiếm cớ, “Đúng lúc để anh vào game trước đã, dạo này anh đang thiếu quặng, sắp đến giờ cập nhật rồi.”

Kỷ Linh lẳng lặng nhìn Tùy Xán Nùng đăm đăm.

Sau đó, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh cúi đầu, lấy điện thoại trong túi mình ra, đăng nhập vào game, rồi cậu đặt điện thoại vào lòng bàn tay Tùy Xán Nùng.

“Quặng với vật phẩm trong ba lô, anh chuyển qua bao nhiêu cũng được.” Kỷ Linh nói, “Anh cũng có thể vào thế giới của em mà lấy quặng, không cần phải cố tình để lại tài nguyên cho em đâu.”

Tùy Xán Nùng: “Không phải ——”

Kỷ Linh nói: “Em đi tắm đây.”

Kỷ Linh cầm quần áo vào phòng tắm, Tùy Xán Nùng sửng sốt nhìn chòng chọc cánh cửa đóng chặt, sau đó thở dài.

Hai ngày nay thoải mái quá, suýt nữa Tùy Xán Nùng quên mất mục đích chính của mình. 

Mấy ngày rồi không tâm sự chữa lành, anh quyết định lát nữa đợi Kỷ Linh tắm xong đi ra phải nghiêm túc khơi thông tâm lý cho cậu một lần.

Tùy Xán Nùng cầm điện thoại Kỷ Linh, sau một hồi do dự, cuối cùng anh cũng không dám động vào cái gì, chỉ treo máy cậu trong một phó bản có thể đánh tự động.

Ngay lúc Tùy Xán Nùng đang phân vân có nên đặt cháo nóng vận chuyển tới đây không thì điện thoại Kỷ Linh bỗng reo vang. Không phải chuông điện thoại, mà là âm thanh nhắc nhở nghe như tiếng đồng hồ báo thức.

Tùy Xán Nùng ngạc nhiên, anh nhìn màn hình điện thoại Kỷ Linh, là thông báo bắn ra từ một phần mềm mang tên “Lập kế hoạch”, hẳn là một phần mềm dùng để liệt kê kế hoạch hàng ngày. Trên màn hình hiển thị ——

[Hôm nay bạn còn bốn kế hoạch chưa đánh dấu]:

1. Tưới nước cho chanh.

2. Hôm nay hẳn sẽ mưa, nhớ mang ô.

3. Soạn bài, chuẩn bị bài kiểm tra cho đề mục Y10&Y11, lần này giảm độ khó đi một chút.

4. Hỏi xem anh ấy có muốn thử hôn môi không (đừng hỏi thẳng thừng quá, phải tạo bước đệm từ từ, nói chậm rãi thôi, đừng căng thẳng, nếu hôm nay anh ấy mệt quá thì thôi đừng hỏi)

Tùy Xán Nùng nhìn chằm chằm dòng cuối thật lâu, cứ nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc và cẩn thận của Kỷ Linh khi soạn phần nội dung trong ngoặc là anh lại buồn cười. Nhưng xem ra lập kế hoạch chẳng có tác dụng mấy, rõ ràng đã viết phải nhớ mang ô theo rồi mà cuối cùng vẫn bị dính một trận mưa rào.

Tùy Xán Nùng cười phì, quyết định không nhìn chuyện riêng tư của Kỷ Linh nữa.

Nhưng khi anh vừa nhấp vào dấu gạch chéo nằm ở góc trên bên phải để chuyển về giao diện game thì bỗng nhiên một khung hình khác lại nhảy ra giữa màn hình.

Tùy Xán Nùng ngây người.

[Nhắc nhở: Kế hoạch “Hôm nay đã dũng cảm tiến đến bước đó chưa?” mà bạn cài đặt dài hạn đã năm ngày chưa được đánh dấu, xin hỏi bạn có muốn bắt đầu lập lại kế hoạch của mình không?]

Tùy Xán Nùng còn chưa kịp tiêu hóa xong, cửa phòng tắm đã bị kéo ra đột ngột.

Theo bản năng, Tùy Xán Nùng nhấp vào dấu gạch chéo trước, khi anh ngẩng lên thì Kỷ Linh đã bước ra khỏi phòng tắm. Ánh mắt Kỷ Linh dừng lại trên màn hình điện thoại trong tay Tùy Xán Nùng.

Tùy Xán Nùng hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: “Vừa nãy điện thoại em… có một phần mềm lên kế hoạch hàng ngày nhảy ra, nó cứ kêu mãi nên anh không tắt kịp.”

Ngay sau đó, anh thấy Kỷ Linh hơi mở to mắt.

Tóc Kỷ Linh vẫn còn ướt, cậu chạy chậm tới cầm lấy điện thoại của mình. Tùy Xán Nùng nhìn cậu, nhận ra biểu cảm của cậu là sự hốt hoảng rõ ràng. Anh chợt hiểu ra, kế hoạch “Hôm nay đã dũng cảm tiến đến bước đó chưa?” mà mình vừa nhìn thấy hẳn là…

Trái tim anh chùng xuống. 

Anh yên lặng giây lát, sau đó cố cười ra chiều thoải mái, nói: “Em đừng lo, vừa nãy anh vào phó bản, không động gì đến đâu, chỉ vô tình nhìn thoáng qua thôi, trông giống như kế hoạch hàng ngày em lập.”

Kỷ Linh có thói quen lên kế hoạch, cậu dùng app này cũng lâu rồi, tiếng chuông cũng được cài để nhắc mình nhớ đánh dấu.

Tùy Xán Nùng không lộ ra bất cứ sự khác thường nào trong nét mặt, Kỷ Linh nghĩ có lẽ anh chưa nhìn thấy kế hoạch khác của mình thật.

Chừng một lúc, Kỷ Linh lắc đầu, nói: “Không sao đâu.”

Cậu cúi đầu, tích lung tung các kế hoạch của ngày hôm nay, ngay sau đó có tiếng “Ting” vang lên từ điện thoại: “Bạn đã đánh dấu hoàn thành tất cả kế hoạch ngày hôm nay.”

Kỷ Linh hơi ngượng, cậu ấn tắt tiếng rồi cất điện thoại đi, ngồi bên cạnh Tùy Xán Nùng.

Ngước mắt lên, Kỷ Linh lại phát hiện ra Tùy Xán Nùng đang nhìn mình.

“Sao rõ ràng kế hoạch vẫn chưa hoàn thành mà đã đánh dấu rồi?” Tùy Xán Nùng nói, “Em đang lừa mình dối người đấy, thầy Tiểu Kỷ ạ.”

Kỷ Linh sửng sốt.

Tùy Xán Nùng nhớ lại: “Phải tạo bước đệm từ từ, đừng hỏi thẳng thừng quá…”

Kỷ Linh bỗng trợn to mắt.

Tùy Xán Nùng: “Nói chậm rãi thôi, đừng căng thẳng…”

Kỷ Linh vừa ngượng vừa rối trí: “Anh đừng nói nữa.”

Tùy Xán Nùng cũng biết một vừa hai phải, anh cười xua tay: “Không nói, không nói nữa.”

Nhưng Tùy Xán Nùng vẫn thấy lo, anh ngừng một lúc rồi lại giả vờ hỏi như không: “Nhưng ngoài kế hoạch hàng ngày ra phần mềm này còn có chức năng gì nữa thế? Em còn lập được kế hoạch nào khác ——”

Phần còn lại Tùy Xán Nùng không kịp nói trọn.

Bởi vì rất đột ngột, Kỷ Linh hôn anh.

Kỷ Linh áp nhẹ người mình lên đùi Tùy Xán Nùng, cậu hôn hơi vụng, đầu tiên thử chạm lên môi anh, sau đó dừng lại giây lát rồi đôi môi mới lại phủ xuống, dịu dàng và ngây ngô. Có thể vì vừa tắm xong, người Kỷ Linh còn rất ấm, sợi tóc cậu vương hơi nước khiến Tùy Xán Nùng cảm giác hơi thở của mình cũng nóng rừng rực, trĩu nặng.

Hồi lâu sau, Kỷ Linh thở dốc nhướn người lên, rời ra một chút nhưng vẫn đủ để chóp mũi hai người chạm nhau. Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh cụp mắt, hàng mi run khẽ.

Anh nghe Kỷ Linh nói rất nhẹ nhàng: “Đã đánh dấu.”