Nồng Độ Bão Hoà

Chương 25




Sau khi về đến nhà, Kỷ Linh ăn rất nhiều.

Với cậu, ăn uống rất hữu ích trong việc hỗ trợ điều tiết cảm xúc. Lúc ăn, nụ vị giác sẽ được thỏa mãn, cơ thể cũng bổ sung được những năng lượng cần thiết, không chỉ vậy lúc nhai mình có thể suy nghĩ, lúc nuốt cũng có thể suy nghĩ.

Thế nên Kỷ Linh cảm thấy ăn uống là một việc làm rất hiệu quả.

Sau khi ăn hết cả một miếng gà cốt lết cay, Kỷ Linh nhận được hai tin nhắn WeChat Tùy Xán Nùng gửi tới.

Nói chính xác thì là hai đường dẫn liên kết. Liên kết thứ nhất vẫn là một video ngắn, Kỷ Linh mở xem qua, là một video làm kem cuộn xả stress. Video dài tổng cộng mười lăm phút, Kỷ Linh quyết định để đó ăn xong rồi xem kĩ sau.

Đường dẫn thứ hai là giới thiệu về một triển lãm. Tùy Xán Nùng nói: “Triển lãm này không đông lắm, em thấy sao?”

Dù chỉ là một triển lãm tranh rất nhỏ thôi, nhưng Kỷ Linh vẫn lên mạng tra tìm tên của nghệ sĩ, cứ như làm bài tập về nhà.

Kỷ Linh vẫn ở trong trạng thái cảm giác không thật.

Việc theo đuổi người khác không có dàn ý hay đáp án tiêu chuẩn, lúc ấy Kỷ Linh đã sẵn sàng cho một quá trình dài lâu và kết quả thất bại. Cậu không biết trong những nỗ lực trước đây của mình rốt cuộc hành động nào đã hữu hiệu với Tùy Xán Nùng, bởi vì trong mắt Kỷ Linh, phần lớn mọi việc cậu đều chẳng bao giờ hoàn thành tốt.

Song ít nhất kết quả vẫn ổn, Tùy Xán Nùng đã có một chút tình cảm với cậu, anh còn muốn tìm hiểu cậu nữa.

Tuy đột nhiên nhảy vèo một phát từ theo đuổi sang bước hẹn hò, nhưng Kỷ Linh biết bồi dưỡng và gìn giữ tình cảm cũng rất quan trọng, mình vẫn còn nhiều bài tập cần phải làm lắm.

Kỷ Linh trả lời: “Em thấy ổn đó.”

Giây phút nhận được WeChat ấy, Tùy Xán Nùng cảm tưởng cục đá treo trong lòng mình cuối cùng cũng rơi xuống rồi.

Anh đã đánh cược mấy phần, mặc dù trước đây Kỷ Linh từng chính miệng thừa nhận rằng cậu rất khao khát được yêu, nhưng như vậy cũng chẳng có nghĩa chắc chắn cậu sẽ đồng ý với mình.

Biểu cảm Kỷ Linh để lộ ngày hôm qua là sự hoảng sợ nằm ngoài dự đoán của Tùy Xán Nùng, bởi vậy mà Tùy Xán Nùng vẫn luôn ở trong trạng thái bấp bênh không chắc chắn. Hôm nay, khi nghe Kỷ Linh nói “Em đồng ý”, Tùy Xán Nùng chỉ thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tuy nhiên cùng lúc ấy anh cũng để ý, dường như Kỷ Linh có vẻ hơi căng thẳng quá mức.

Tùy Xán Nùng rất mừng rỡ, nhưng anh cũng lo mình sẽ lại khiến Kỷ Linh sợ, bởi vậy mới đắn đo đặt ra một vài câu hỏi chẳng liên quan gì trong khi cố tỏ ra bình thản hết mức.

Thấy Kỷ Linh đã thả lỏng phần nào, Tùy Xán Nùng mới thử thăm dò bằng cách đưa ra một lời mời hẹn hò đầy dè chừng. Khoảnh khắc Kỷ Linh ngơ ngác đồng ý, bản thân Tùy Xán Nùng cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

Tùy Xán Nùng cố ý đi từ rất sớm, nhưng khi đến nơi anh đã thấy Kỷ Linh đang ngồi trên băng ghế dài ngoài lối vào khu triển lãm, hẳn đã đợi được một lúc rồi.

Kỷ Linh mặc áo khoác sáng màu, cậu rụt ngón tay trong cổ tay áo, cúi đầu, đang lẳng lặng nhìn chằm chằm nền đất.

Tùy Xán Nùng gọi: “Kỷ Linh.”

Anh thấy Kỷ Linh ngẩng lên.

Thật ra trước đây cuối tuần nào hai người cũng ra ngoài cùng nhau, nhưng giờ đây Tùy Xán Nùng lại cảm giác dường như có chỗ nào đã đổi khác.

Giây phút chạm mắt Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng thấy bầu không khí như xuất hiện một thứ cảm giác dinh dính ám muội rất vi diệu. Và không hiểu sao, Tùy Xán Nùng thấy mặt mình bỗng nóng bừng lên.

Tuy nói là đến xem triển lãm nhưng mục đích chính vẫn là hẹn hò, thế nên Tùy Xán Nùng không chọn triển lãm của những người nổi danh trên mạng cần phải xếp hàng dài mà chọn một triển lãm khá là ít tiếng tăm.

Hôm qua Tùy Xán Nùng đã xem qua hai trang giới thiệu vắn tắt, thấy phong cách hội họa cũng thiên hướng chữa lành nên không nghĩ gì nhiều và đặt mua vé trên mạng ngay và luôn.

Ban đầu những tác phẩm hội họa được trưng bày rất bình thường, đa phần là vẽ người và cảnh vật hoa cỏ, thường sử dụng màu sắc tươi sáng có độ bão hòa cao.

Nhưng càng đi về sau, Tùy Xán Nùng càng thấy sai sai.

Phong cách của các bức vẽ dần trở nên kì dị và trừu tượng, ví dụ như cả vũng máu tươi đột ngột xuất hiện ngay giữa một khoảng xám trắng, hay hình người phụ nữ với chiếc kéo kề ngay trên cổ…

Nhạc nền trong phòng tham quan cũng trầm buồn hẳn đi, Tùy Xán Nùng nghe thấy khá giống《 Bóng trăng Nhị Tuyền 》, bèn cau mày.

Khi Kỷ Linh đang ngắm rất say sưa thì chợt nghe Tùy Xán Nùng đứng cạnh do dự hỏi: “Sao anh cảm giác phong cách về sau của họa sĩ này… hơi nặng nề nhỉ?”

Việc đầu tiên Kỷ Linh làm là nhìn thoáng qua thời gian sáng tác đánh dấu phía dưới bức tranh.

“Thời gian của những bức tranh này trùng với thời điểm ông ấy ly hôn với vợ.” Kỷ Linh nói, “Hẳn đó là ngã rẽ trong phong cách của ông ấy.”

Tùy Xán Nùng: “Ồ, vậy à…”

“Tác phẩm nổi tiếng của ông ấy còn ở phía sau cơ.” Kỷ Linh nói, có vẻ mong đợi, “Nếu em nhớ không nhầm thì nó được sáng tác một tháng trước khi ông ấy tự sát.”

Kỷ Linh cảm giác cơ thể Tùy Xán Nùng bỗng cứng đơ.

Cậu nghe Tùy Xán Nùng hỏi ngập ngừng: “…Tự sát?”

Họa sĩ này khá là kém tiếng, nhưng tối hôm qua Kỷ Linh đã xem qua phân tích phong cách và vắn tắt cuộc đời của ông, nhớ kĩ những bước ngoặt tương đối quan trọng trong đời ông.

“Hình như ông ấy tự sát năm 40 tuổi.” Kỷ Linh cố nhớ lại, không chắc chắn lắm, “Cắt cổ tay, trong bồn tắm.”

Tùy Xán Nùng lẩm bẩm: “Cứu với…”

Kỷ Linh ngạc nhiên: “Gì cơ?”

Tùy Xán Nùng chầm chậm thở hắt ra, anh nói: “Không có gì.”

Kỷ Linh không nghĩ nhiều, tiếp tục xem các bức tranh. Khi sang đến phòng triển lãm cá nhân tiếp theo, Kỷ Linh đã thấy được một số tác phẩm nổi tiếng của họa sĩ này.

Ánh mắt Kỷ Linh sáng rực, cậu tiến lên phía trước định bụng xem cho kĩ hơn.

Thế nhưng không biết có phải do ảo giác không mà mỗi khi cậu chuẩn bị đi đến quan sát cẩn thận một bức tranh nào đó, Tùy Xán Nùng đứng cạnh sẽ luôn im tiếng tiến theo hai bước. Tùy Xán Nùng làm vậy sẽ chặn mất tầm nhìn của Kỷ Linh, dẫn đến việc cậu không thể thấy trọn một bức tranh hoàn chỉnh được.

Nhưng Kỷ Linh lại cho rằng có thể là vì Tùy Xán Nùng xem mải miết quá nên nhất thời không nghĩ được gì nhiều mà thôi.

Cậu nghĩ, rồi lấy điện thoại ra.

Lần đầu tiên hẹn hò, dù gì cũng phải lưu lại kỉ niệm chứ. Ấy vậy mà Kỷ Linh thậm chí còn chưa kịp mở camera điện thoại ra, Tùy Xán Nùng đứng bên đã đoán được ngay cậu định làm gì.

Tùy Xán Nùng vội cản cậu lại, anh nói, có vẻ căng thẳng: “Em… Em đừng chụp.”

Kỷ Linh ngẩng lên nhìn trong sự khó hiểu.

Cậu tưởng Tùy Xán Nùng lo chuyện đèn flash nên giải thích: “Vừa nãy em đọc bảng chỉ dẫn ngoài cửa, cả triển lãm tranh này đều được phép chụp ảnh, với lại em cũng tắt đèn flash đi rồi.”

Lần trước đi xem phim, khi cậu định chụp lại hộp bắp rang sắc màu, Tùy Xán Nùng cũng có cái biểu cảm ấy. Kỷ Linh nhận ra hình như Tùy Xán Nùng là người không thích chụp ảnh lưu kỉ niệm cho lắm.

Nhưng hôm nay rất đặc biệt, vì vậy sau một thoáng do dự, Kỷ Linh thủ thỉ năn nỉ: “Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta mà.”

Tùy Xán Nùng nhìn thẳng vào mắt Kỷ Linh giây lát.

“Đúng vậy.” Tùy Xán Nùng ngừng lại một chốc, chợt nói tiếp, “Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, thế nên em chụp tranh làm gì, lí ra em phải chụp anh mới đúng.”

Kỷ Linh: “…?”

Nói thật thì tự dưng Tùy Xán Nùng bỗng thấy rất hứng thú.

Đại sảnh vắng khách tham quan, Kỷ Linh thấy Tùy Xán Nùng nhanh chân bước tới trước một bức tranh chắn khuất nó đi, sau đó giơ tay số 2.

Anh nhe răng nở nụ cười rất rạng rỡ, nhìn về phía máy ảnh.

Tùy Xán Nùng nói: “Mau chụp đi.”

Cả bức tranh bị người Tùy Xán Nùng che đến chỉ còn mỗi cái khung, Kỷ Linh giơ điện thoại ngơ ngác, thấy hơi hoang mang.

Nhưng nhìn nụ cười trên gương mặt anh, cuối cùng Kỷ Linh vẫn gật đầu, nói: “Ừm.”

Kỷ Linh chụp cho Tùy Xán Nùng rất nhiều ảnh.

Các tác phẩm về sau của người họa sĩ này rất nặng nề, vì để phù hợp với nội dung tranh mà bầu không khí và bày trí khu triển lãm cũng đều khá u ám, ngột ngạt. Song nụ cười của Tùy Xán Nùng lại tươi vui vô cùng, khiến cho hơi ấm tỏa ra từ những bức hình Kỷ Linh chụp khác hẳn đi.

“Xin lỗi nhé.” Sau khi rời khỏi khu triển lãm, Tùy Xán Nùng hít một hơi thật sâu, nói, “Lần sau anh sẽ nghiên cứu kĩ trước, không chọn những chủ đề nặng nề như thế nữa…”

Kỷ Linh không hiểu sao Tùy Xán Nùng lại phải xin lỗi.

Thật ra đến phần sau của khu triển lãm Kỷ Linh không còn xem được gì nữa, phần lớn thời gian cậu dành để chụp ảnh cho Tùy Xán Nùng, hoặc lén ngắm ảnh chụp Tùy Xán Nùng.

“Không sao đâu.” Kỷ Linh nghiêm túc nói, “Thật ra đây là một triển lãm tranh cũng khá ý nghĩa đấy chứ, u ám nặng nề cũng là một phong cách vẽ, những bức tranh ấy rất có sức hút, dễ khiến người ta đồng cảm.”

Kỷ Linh cố gắng thể hiện cho Tùy Xán Nùng thấy đây là một triển lãm rất tuyệt, và cậu cũng không hề để bụng chuyện chọn chủ đề gì, nhưng cậu cảm giác sắc mặt Tùy Xán Nùng vẫn không được tốt lắm.

Kỷ Linh phát hiện ra hình như Tùy Xán Nùng bị nhạy cảm bất thường với những đề tài liên quan đến cái chết.

Hai người gặp nhau vào buổi chiều, khi ra khỏi triển lãm tranh thì trời đã sẩm tối rồi, nhưng vì vẫn chưa đến giờ ăn nên hai người lẳng lặng đi dạo phố cùng nhau một lúc.

Tùy Xán Nùng không ngờ việc mình chọn đề tài lại có sự nhầm lẫn lớn đến vậy, anh vừa khó xử vừa tự trách, mới vặn chai nước tu ực hai ngụm thì bỗng nghe Kỷ Linh gọi tên mình.

Tùy Xán Nùng ngậm nước, nhìn cậu, đáp “Ừm” không tròn tiếng.

Kỷ Linh hỏi: “Chúng ta đang hẹn hò, phải không?”

Tùy Xán Nùng suýt phun ra: “…Đúng vậy.”

Kỷ Linh chỉ “Ừm”, rồi lại hỏi: “Thế nếu giờ chúng ta đã chính thức quen nhau rồi, em có thể đưa ra một số yêu cầu phù hợp không?”

Trông cậu rất tha thiết và chân thành, Tùy Xán Nùng khựng lại giây lát, vô thức nghiêm túc hẳn lên: “Không vấn đề gì, em cứ nói đi.”

Kỷ Linh do dự mở lời: “Thật ra khi nãy ở trong triển lãm em đã muốn hỏi anh rồi, nhưng hình như bầu không khí lúc đó không được phù hợp cho lắm.”

“Hơn nữa, em cũng không biết nếu mình tùy tiện làm như thế liệu có động chạm đến anh không.” Kỷ Linh nói.

Sắc mặt cậu nghiêm túc vô cùng, Tùy Xán Nùng bắt đầu chần chừ: “Không sao, không sao đâu, em đừng xa cách với anh như thế, rốt cuộc là có chuyện gì? Em cứ nói thẳng với anh là được.”

Kỷ Linh “Ừm” khẽ, cúi đầu.

Sau đó, Tùy Xán Nùng nghe cậu nói rất lí nhí: “Chúng ta… nắm tay một lúc được không?”

Tùy Xán Nùng ngẩn cả người. Anh nhìn Kỷ Linh từ góc nghiêng, tìm thấy từ trên biểu cảm của cậu sự ngượng nghịu hiếm có, đã vậy vành tai Kỷ Linh còn ửng hồng.

Hồi lâu sau, Tùy Xán Nùng cố nín cười: “Đương nhiên là được.”

Tùy Xán Nùng thoải mái nắm tay Kỷ Linh.

Mười ngón tay đan lồng, lòng bàn tay Tùy Xán Nùng rất ấm, đầu ngón tay Kỷ Linh lại lành lạnh.

Hai người không nói gì nữa, cứ nắm tay nhau như thế yên lặng đi một quãng đường. Tiếng thở nhẹ bẫng, nhưng nhịp tim vẳng bên tai rõ ràng hơn hết.

Kỷ Linh tính sơ qua số lần tim mình đập trong vòng một phút, để rồi ý thức được rằng tần suất nhịp tim của bản thân đã gấp đôi tần suất nhịp chân rảo bước.

Kỷ Linh cảm giác Tùy Xán Nùng bỗng quơ tay mình.

Tùy Xán Nùng hỏi: “Buông ra được chưa?”

Kỷ Linh hơi mất mát, nhưng cậu cũng tự biết rằng hai người đã đi qua năm giao lộ, đúng là đã nắm tay được rất lâu rồi.

Kỷ Linh nói: “Được rồi.”

Tùy Xán Nùng buông tay, Kỷ Linh cúi đầu, chậm rãi cụp mấy đầu ngón tay mình lại.

“Nếu em đã động chạm anh xong rồi.” Ấy vậy mà ngay sau đó, cậu lại nghe Tùy Xán Nùng nói, “Thì giờ anh cũng động chạm em một chút có được không?”

Thật ra đây là một câu nghi vấn xin ý kiến.

Kỷ Linh ngơ ngác ngước lên, còn chưa kịp đưa ra câu trả lời, Tùy Xán Nùng đã nghiêng người trả công cho hành động của mình.

Đèn đường sáng mờ nhòe, có xe chạy lướt qua bên người cuốn theo một cơn gió dịu dàng, Kỷ Linh thấy đường nét trên gương mặt Tùy Xán Nùng thốt nhiên gần đến vô cùng.

Sau đó, Tùy Xán Nùng cúi xuống, nhẹ nhàng thơm lên gò má Kỷ Linh.