Nồng Độ Bão Hoà

Chương 22




Sau khi môi kề môi, Tùy Xán Nùng mới phát hiện ra việc chạm môi dưới nước có chăng chỉ khả thi được ở những bộ phim truyền hình hạng ba. Tuy trước khi xuống nước Tùy Xán Nùng đã hít một hơi thật sâu, nhưng đợi đến lúc anh cạy được hàm Kỷ Linh ra thì cơ bản đã chẳng còn mấy luồng hơi để truyền vào.

Tùy Xán Nùng bị dọa ít nhiều cũng tê dại, lúc ấy anh nhìn Kỷ Linh nhắm nghiền đôi mắt mà tưởng không cứu được nữa, anh nghĩ truyền được cho cậu một hơi cũng là quý, nhất thời hành động vội vàng không tránh khỏi.

Hai người môi chạm môi, bờ môi Kỷ Linh lành lạnh, mềm mềm.

Ngay sau đó Tùy Xán Nùng lôi cậu lên khỏi mặt nước, đang nóng ruột định kéo lên bờ tiếp tục tiến hành một số biện pháp sơ cứu thì Kỷ Linh bỗng mở bừng mắt.

Kỷ Linh níu lấy lan can bên cạnh, cậu quay mặt đi, bắt đầu ho dữ dội. Tùy Xán Nùng bám vai cậu, thở hồng hộc: “Thầy không sao chứ?”

Vẻ mặt Tùy Xán Nùng căng thẳng khôn xiết, Kỷ Linh sửng sốt, chậm rãi lắc đầu. Bấy giờ Tùy Xán Nùng mới thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi xuống trên bờ, hổn hển không nói nên lời.

Ánh mắt Tùy Xán Nùng đặt trên gương mặt Kỷ Linh, Kỷ Linh bị sặc mạnh, vẫn còn đang ho sù sụ. Thêm nữa, có lẽ vì khi nãy dưới nước Tùy Xán Nùng dùng miệng hơi gấp rút nên môi Kỷ Linh đã đỏ ửng.

Hồi lâu sau Kỷ Linh mới lên tiếng, giọng mỏng tênh: “Thầy Tùy, sao thầy… về nhanh thế?”

Tùy Xán Nùng đáp, giọng khản đặc: “Tôi quên cầm chìa khóa tủ đồ.”

Kỷ Linh nói: “…Vậy à.” 

Từ trong ánh mắt Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng không nhìn ra được nỗi vui mừng khi được cứu lên hay cả sự sợ hãi trong cơn hoảng loạn chưa lắng. Trên nét mặt cậu, anh chỉ thấy sự trống rỗng và một chút ảo não nhỏ đến khó lòng phát hiện ra vừa sượt qua đáy mắt.

Cậu ấy ảo não vì gì kia chứ? Tùy Xán Nùng cho rằng thật vô lý. Ảo não vì lần này không chết thành công, ảo não vì mình lại bị cứu lên ư?

Tùy Xán Nùng hỏi: “Sao thầy lại xuống nước?”

Rất hiếm khi nào Tùy Xán Nùng nói chuyện với người khác bằng giọng điệu ấy, bởi vậy mà Kỷ Linh sửng sốt mất một lúc. Cậu nhìn Tùy Xán Nùng, ngạc nhiên chớp mắt.

“Sao lại xuống chỗ nước sâu? Tại sao nhất định phải nhân lúc tôi không có ở đây mới xuống nước?” Tùy Xán Nùng hít một hơi thật sâu, “Nếu tôi về chậm dù chỉ một chút nữa thôi, thầy ——”

Sau một quãng ngắt khó nhọc, Tùy Xán Nùng nói: “Tôi lo cho thầy lắm.”

Cuối cùng Kỷ Linh cũng hiểu ra vừa nãy Tùy Xán Nùng đột nhiên hôn mình trong nước chỉ đơn giản là vì anh tưởng cậu đuối nước dưới bể bơi mà thôi.

Kỷ Linh nói: “Tôi xin lỗi.”

“Lúc đó trên bờ lạnh quá nên tôi xuống nước.” Kỷ Linh lặng đi trong một tích tắc, cậu nói: “Hơn nữa, tôi… tôi muốn thử tự thở một mình xem sao, nên mới…”

Câu nói ngắt quãng một cách thiếu tự nhiên và cả ánh mắt lảng tránh đã cho Tùy Xán Nùng biết Kỷ Linh đang nói dối mình.

Tùy Xán Nùng bỗng thấy bất lực vô cùng.

Anh nhận ra từ trước tới nay mình chưa bao giờ là người có thể giúp Kỷ Linh mở lòng. Dù Kỷ Linh thực sự chỉ muốn “thử tự thở” hay do cậu có ý định làm những chuyện tự hại bản thân ở khu vực nước sâu đó, rõ ràng Tùy Xán Nùng cũng chẳng có tư cách để nói gì.

Hai người ngồi trên bờ trầm mặc, sau đó Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh cúi đầu, đưa tay chạm nhẹ lên môi mình.

Bầu không khí chợt trở nên tế nhị đến lạ, chừng như cả hai người đều không còn tâm trạng đâu mà bơi tiếp nữa.

Lúc Tùy Xán Nùng ra khỏi phòng tắm vòi sen thì Kỷ Linh đã thay xong quần áo, cậu ngồi trên băng ghế dài trước chỗ thay đồ, đang nhìn chằm chằm chiếc phao bơi hình bánh donut đến thất thần.

Kỷ Linh quay qua, chạm mắt với Tùy Xán Nùng. Phòng thay đồ nồng hơi nước, bầu không khí lặng ngắt đến mức ngột ngạt.

Hồi lâu sau, Kỷ Linh hỏi: “Thầy Tùy tặng tôi chiếc phao bơi này được không?”

Tùy Xán Nùng ngẩn người, anh đáp: “Được chứ.”

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Suốt chặng đường về cả hai người không ai nói một câu, lúc xuống xe, Kỷ Linh hắt xì một cái rồi mới chậm rãi ngẩng lên chào tạm biệt Tùy Xán Nùng.

Tùy Xán Nùng gật đầu.

Lúc Kỷ Linh xoay người đi, Tùy Xán Nùng chợt gọi: “Kỷ Linh.”

Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh ôm chiếc phao bơi cỡ lớn, ngơ ngác quay đầu lại. Nhưng khoảnh khắc đối diện với ánh mắt từ cậu, Tùy Xán Nùng bỗng không nói được câu nào nữa.

Bả vai phập phồng, anh lặng lẽ thở dài.

“Về nhà nhớ uống thuốc ngừa cảm nhé.” Anh nói.

Tùy Xán Nùng luôn cho rằng mình là người không tim không phổi.

Rất ít khi anh rối rắm, buồn rầu vì một chuyện gì đó, lúc nào cũng thấy rằng sống ở đời phải biết trân trọng những phút giây hiện tại, vui được ngày nào quý ngày ấy, thế nên anh luôn cố gắng sống hạnh phúc từng ngày.

Mà đời anh cũng chẳng có mấy đêm mất ngủ, lần đầu tiên chắc là đêm đợi offer từ trường đại học, những lần còn lại chủ yếu tập trung trong hai tháng này, và hầu hết đều do Kỷ Linh.

Hôm nay Tùy Xán Nùng đi ăn cùng một người bạn học cũ với hai quầng thâm mắt dày.

Lương Quyên là bạn đại học cùng khóa Tùy Xán Nùng, một cô gái tính tình thẳng thắn. Ngày ấy không ít bạn bè cố tình gán ghép hai người, nhưng sau một thời gian ở chung, cả hai đều nhận ra mình không có cảm giác muốn hẹn hò với đối phương.

Cuối cùng hai người trở thành bạn bè thân thiết, sau khi tốt nghiệp Tùy Xán Nùng chọn về nước phát triển, Lương Quyên ở lại Hoa Kỳ học lên tiến sĩ, hằng năm mỗi khi cô về nước, hai người sẽ hẹn nhau một buổi gặp riêng, mối quan hệ cũng được xem là khá tốt.

Hai người gặp nhau ở nhà hàng, Lương Quyên trêu: “Dạo này thế nào, Mr.Sui?”

Tùy Xán Nùng cười nói: “Cũng bình thường, tiến sĩ Lương gọi món đi, tôi mời.”

Lương Quyên cũng không khách sáo, cô cầm thực đơn bắt đầu gọi món. Cùng lúc ấy màn hình điện thoại của Tùy Xán Nùng sáng lên, anh xem qua, là WeChat Kỷ Linh nhắn.

Trước khi ra khỏi nhà Tùy Xán Nùng có gửi cho Kỷ Linh một video ngắn, hôm nay anh chọn một series chó con chơi bóng, Kỷ Linh trả lời: “Đáng yêu quá.”

Một lát sau Kỷ Linh gửi lại một ảnh chụp màn hình video, cậu nói: “Lần đầu tiên tôi thấy chó Shiba lông trắng.”

Tùy Xán Nùng không ngắn được khóe môi mình cong lên, anh trả lời: “Shiba trắng đúng là khá hiếm, bởi vì bình thường cũng không được khuyến khích sinh sản lắm.”

Lúc đặt điện thoại xuống, Tùy Xán Nùng phát hiện ra Lương Quyên đang chống cằm nhìn mình, hứng thú hỏi: “Ái chà, có việc à?”

“Không phải.” Tùy Xán Nùng nói, “Một đồng nghiệp thôi.”

“Thôi đi.” Lương Quyên chậc lưỡi, “Tôi không cố ý xem điện thoại cậu đâu, chỉ trùng hợp liếc thấy cậu gửi video ngắn đáng yêu cho người ta thôi, như thế mà là đồng nghiệp à?”

Tùy Xán Nùng khựng lại, anh nói: “Cậu ấy… trường hợp hơi đặc biệt.”

Lương Quyên: “Thế nào?”

Hai ngày nay Tùy Xán Nùng tích tụ phiền muộn trong lòng, anh cảm giác mình cũng cần một người để có thể giãi bày hết thảy.

Sau một thoáng do dự, Tùy Xán Nùng kể qua cho Lương Quyên về khoảng thời gian ở chung với Kỷ Linh, về những lời nói và hành vi có khuynh hướng tự hại của cậu.

Lương Quyên nghe mà cũng sửng sốt.

“Nghe chừng tình trạng này cũng nguy hiểm thật đấy.” Lương Quên chần chừ, “Nhưng cậu ấy làm vậy là vì nguyên do gì? Áp lực cuộc sống hay yếu tố gia đình?” 

Tùy Xán Nùng lắc đầu, nói: “Cậu ấy hướng nội ít nói lắm, tôi đã thử không biết bao nhiêu lần rồi mà không lần nào cậy miệng được.”

Lương Quyên “Ồ” lên, cô chỉ vào mắt Tùy Xán Nùng, nói: “Vậy đôi mắt thâm quầng này của cậu cũng là do cậu ấy à?”

Tùy Xán Nùng cười khổ, Lương Quyên trầm tư.

Sau khi đồ ăn lên, hai người cũng thay đổi đề tài, nói về công việc của Lương Quyên và cả người yêu cô. Lương Quyên nói đợi cô tốt nghiệp tiến sĩ rồi hai người sẽ kết hôn, Tùy Xán Nùng cười chúc phúc.

Trước khi về, Tùy Xán Nùng đứng cùng Lương Quyên trong lúc cô đợi xe.

Lương Quyên nói: “Hai chúng ta đều là người có gì nói đó, nên có chuyện này tôi cũng nói thẳng nhé.”

“Có một số việc bản thân cậu còn không tự hiểu rõ, tôi nghĩ mình nên thức tỉnh cậu thì hơn.” Lương Quyên nhìn về phía Tùy Xán Nùng, “Là chuyện về người đồng nghiệp cậu vừa mới nhắc đến ấy.”

Tùy Xán Nùng sửng sốt.

“Trong hơn một tiếng đồng hồ chúng ta ngồi ăn với nhau, cậu xem điện thoại không dưới năm lần, cậu đợi WeChat từ cậu ấy đúng không?” Lương Quyên nói.

Tùy Xán Nùng: “Bởi vì cậu ấy ——”

Lương Quyên ngắt lời anh: “Ừ, tôi biết, trường hợp của cậu ấy có thể hơi đặc biệt chút xíu.”

Tùy Xán Nùng: “…”

Lương Quyên nói: “Nhưng nói thật này, nếu tình cờ phát hiện ra một đồng nghiệp bên cạnh mình có khuynh hướng tự sát, những gì tôi làm được có chăng chỉ là nói chuyện an ủi, hoặc kiến nghị người đó đi khám tâm lý mà thôi.”

“Đó mới là mối quan hệ giữa đồng nghiệp bình thường.” Lương Quyên cười, “Ban đầu có thể đúng là tôi sẽ lo lắng mất một, hai ngày, nhưng chắc hẳn không thể nào làm như những gì cậu đã kể, đi xem phim, ăn lẩu, tặng hoa, tôi không thể để một người đồng nghiệp có mối quan hệ bình thường chiếm tỉ trọng lớn trong cuộc sống của mình như thế được.”

“Như vậy không bình thường lắm.” Cô hỏi, “Cậu thấy sao?”

Sau khi về nhà, Tùy Xán Nùng đi tắm luôn.

Anh ngồi trên sô pha thất thần một lúc, sau đó lấy điện thoại ra, mở game.

Vì dạo gần đây đi chơi với Kỷ Linh suốt nên một ngày của Tùy Xán Nùng luôn kín lịch, đã lâu lắm rồi anh không đăng nhập vào game. Tùy Xán Nùng nhận điểm thể lực, nhấp vào thanh anh hùng thay sang Bướm Nhỏ, sau đó dịch chuyển thẳng tới thung lũng có nhiều cây nhất trên bản đồ.

Tùy Xán Nùng bắt đầu chặt cây điên cuồng.

Lúc gỗ rơi xuống có âm thanh hiệu ứng sột soạt, nhưng không hiểu sao Tùy Xán Nùng vẫn cứ thấy phòng mình yên tĩnh quá mức. Anh cứ chặt mãi, chặt cho đến khi gỗ không còn rơi xuống nữa và trên màn hình hiển thị “Ba lô của bạn đã đầy”, Tùy Xán Nùng mới chậm rãi bỏ điện thoại xuống.

Rất đột nhiên, anh bật cười.

Tùy Xán Nùng nhớ lại những lời cuối cùng Lương Quyên nói với mình trước khi lên xe.

“Thật ra có một lí do giải thích được hiện tượng bất thường này.” Lương Quyên nói, “Đó là cậu rất để ý đến cậu ấy, rất có cảm tình với cậu ấy, và cảm tình lẫn sự để ý này không chỉ xuất phát từ góc độ của một người đồng nghiệp.”

“Tùy Xán Nùng.” Cô nói, “Tôi cảm giác có khi cậu thích cậu ấy rồi.”