Nồng Độ Bão Hoà

Chương 16




Khi Kỷ Linh về nhà đã là tám giờ tối.

Vừa về, việc đầu tiên cậu làm là lấy vé xem phim trong túi áo ra. Trên cuống vé còn sót lại dấu vết tiếp xúc, Kỷ Linh cẩn thận miết phẳng tấm vé, nhìn ngó xung quanh, cuối cùng kẹp nó vào trong một quyển sách dày nặng.

Đầu tiên Kỷ Linh ngồi ngẩn ngơ nhìn quyển sách một lúc, sau đó mới vào bếp, mở tủ lạnh, phát hiện Coca đá đã uống hết rồi. Kỷ Linh đành phải nốc một ít nước đá mới thôi cảm giác trái tim đập dồn dập.

Kỷ Linh lại nhớ đến cái ôm trong nhà vệ sinh.

Thật ra Kỷ Linh cũng không hiểu tại sao rõ ràng mình đã giải thích nguyên do khóc rồi mà lúc ấy Tùy Xán Nùng vẫn ôm cậu thật chặt, và vẻ mặt anh vẫn đầy lo lắng như thế.

Kỷ Linh nhận ra có lẽ mình làm Tùy Xán Nùng sợ hết vía rồi.

Cậu cúi đầu uống thêm hai ngụm nước đá nữa, đợi đến khi đầu lưỡi sắp đông cứng đến mức đau rát mới chậm rãi đặt cốc xuống.

Tùy Xán Nùng là người rất ấm áp, những lúc ở bên anh, Kỷ Linh luôn hạnh phúc đến mức có phần rụt rè. Kỷ Linh có thói quen rúc mình trong một không gian hẹp nhỏ, cậu làm gì cũng cẩn thận, hay lo không biết mình có làm việc đủ tốt không, thường xuyên sợ sẽ làm phiền đến người khác.

Thế nên ngay từ đầu Kỷ Linh chỉ thích lén lút ngắm trộm Tùy Xán Nùng.

Lúc ấy Kỷ Linh chỉ thấy rằng người đó nhiệt tình đến lạ, anh lúc nào cũng cười, dáng người cao ráo, tóc xõa rối xù, như một chú cún bự lông mềm thật mềm.

Tháng 11 hàng năm tổ chức rất nhiều cuộc thi khoa học, đó là tháng mà Kỷ Linh và Tùy Xán Nùng tiếp xúc với nhau nhiều nhất.

Mỗi ngày sau khi tan học, giáo viên các bộ môn khoa học sẽ tập trung tại hai phòng để đào tạo thêm cho các học sinh sẽ dự thi. Kỷ Linh phát hiện ra Tùy Xán Nùng thực sự rất tốt tính, anh đối xử với ai cũng nhiệt tình và săn sóc, dù là giáo viên hay học sinh, mối quan hệ của anh với mọi người như những người bạn gần gũi thân thiết.

Lúc in bài, anh luôn chủ động hỏi Kỷ Linh và các giáo viên khác xem có cần in giúp gì không. Bài tập in ra chữ vừa nhỏ vừa mờ, lần nào Tùy Xán Nùng cũng phóng to cỡ chữ của câu hỏi lên rồi mới in ra phát cho học sinh.

Ở chung với Tùy Xán Nùng là một chuyện cực kì thoải mái.

Khi nhận thức được rằng có lẽ mình đã nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt với sự xuất hiện của Tùy Xán Nùng, Kỷ Linh hơi sợ.

Nhưng thực chất ngoài tháng 11, muốn tiếp xúc với Tùy Xán Nùng khó vô cùng, phòng của hai người nằm ở hai tầng khác nhau, vòng xã giao cũng rất ít điểm trùng nhau. 

Thế nên hồi đầu, những tình huống tình cờ gặp nhau mà Kỷ Linh tạo ra cũng rất vụng về. Giờ nghỉ giải lao mỗi thứ tư và thứ sáu hàng tuần, cậu sẽ đến hàng cà phê của trường mua một ly latte. Hàng cà phê của trường bán với cái giá như đồ nhập khẩu, một cốc cà phê giấy nhỏ xíu uống ba ngụm là hết, sữa pha bên trong cũng không được ngon lắm, thế nhưng Kỷ Linh vẫn chọn tiêu 25 tệ cho một cốc.

Sau đó trên đường quay về, Kỷ Linh cố ý đi vòng qua cầu thang, như vậy thì xác suất cậu tình cờ gặp được Tùy Xán Nùng cũng trùng hợp xuống tầng là 50%. Tùy Xán Nùng sẽ tươi cười chào hỏi cậu, Kỷ Linh cũng đáp lại rất mực bình tĩnh.

Hồi đó Kỷ Linh nghĩ, vậy đã là tốt lắm rồi.

Thật ra nếu không phải một ngày nọ nghe được cuộc trò chuyện của mấy em học sinh, có khi cậu sẽ duy trì tình trạng ấy mãi mãi. Đó là ba em học sinh nam người Trung học lớp 10, vì làm bài tập quá kém nên sau tiết Kỷ Linh đã giữ mấy đứa lại bắt làm lại một lần.

Kỷ Linh ngồi trước máy tính bắt đầu dánh chữ, đám nhóc con rỗi quá không chịu được, vừa làm bài vừa tám chuyện. Kỷ Linh cũng chẳng quan tâm mấy, dù gì cũng là sau giờ học, cậu thấy không cần thiết phải nghiêm khắc với học sinh quá mức, chỉ cần bọn nhỏ hoàn thành xong nhiệm vụ được giao trong thời gian quy định là được.

Mấy đứa nhóc đầu tiên là bàn chuyện thi đấu bóng rổ, về sau càng nói đề tài càng văng xa, chẳng mấy chốc đã nói đến game, Kỷ Linh nghe thấy chúng nhắc về phó bản và vũ khí.

“Đúng rồi đúng rồi, bọn mày biết gì chưa, hôm nọ giờ nghỉ trưa tao với Rita đi xem con rùa đen thầy Tùy nuôi, xong sao biết không?” Một cậu bé nói, “Tao phát hiện ra thầy Tùy cũng chơi trò này, thầy ấy qua level 50 rồi, mà lúc đó thầy ấy còn đang nhận 30 điểm thể lực miễn phí giữa giờ trưa…”

Kỷ Linh ngừng đánh chữ.

Hai cậu bé còn lại “Ồ” lên đầy ngạc nhiên, cậu bé đưa tin nóng được thỏa mãn lòng hư vinh, cười đắc chí: “Bọn mày lại đoán tiếp xem, ID trong game của thầy ấy là gì?”

Tùy Đẹp Trai Nghiêng Nước Nghiêng Thành.

Tối hôm ấy Kỷ Linh mở game vừa mới tải xuống, mất mười lăm phút để xem hướng dẫn và cốt truyện, sau đó do dự gõ ra bảy chữ đó trong giao diện tìm bạn bè.

Level 55, người chơi nam, định vị ở thành phố C, ghi chú cá nhân là “Cái chế độ xây nhà này giết tôi luôn đi”, Kỷ Linh biết chắc hẳn đây là tài khoản game của Tùy Xán Nùng.

Đầu tiên Kỷ Linh thử gửi lời mời kết bạn, bị từ chối.

Người lạ gửi kết bạn thì xác suất bị từ chối rất cao, Kỷ Linh thấy vậy là bình thường, thế là cậu lại dành thêm một tiếng nữa để nắm rõ hoàn toàn cơ chế của game. Thao tác trong game khó ở mức vừa phải nhưng được xây dựng rất hoàn hảo, cốt truyện có đầu tư, cơ chế phó bản thú vị, rất dễ gây nghiện, đồng thời cũng dễ lừa người chơi tiêu tiền nạp phí.

Nhưng Kỷ Linh nghĩ nếu sắp xếp tài nguyên hợp lý, để ý đến thời gian và địa điểm cập nhật khoáng thạch mới thì tổng thể vẫn rất dễ chơi.

May mắn thay vì ở chung thành phố, định vị của hệ thống chia cậu và Tùy Xán Nùng đến cùng một “kênh gần”. Tùy Xán Nùng không giống người sẽ chơi game một mình, Kỷ Linh nằm ở kênh gần quan sát mấy ngày, quả nhiên phát hiện Tùy Xán Nùng đang bắt chuyện với những người khác.

Cậu nhận ra hình như Tùy Xán Nùng đang muốn tìm một đồng đội để chơi giao lưu lâu dài.

Thế là Kỷ Linh lại vào xem trang chủ của Tùy Xán Nùng, phân tích số thông tin cá nhân ít ỏi của anh. Kỷ Linh tìm ra Tùy Xán Nùng đang ở level rất cao, vũ khí và phần cứng đều đạt tiêu chuẩn, hẳn là một người chơi trung cấp kĩ thuật không tệ. Nhưng so với level và trang bị anh có, mức độ phồn vinh trong thế giới của Tùy Xán Nùng lại hơi thấp, cậu nghĩ hình thức nhà cửa là một vấn đề khiến anh tương đối đau đầu.

Sau hai tuần quy hoạch lại thật hợp lý, Kỷ Linh biến tài khoản của mình thành một Antelope level 47, mức độ phồn vinh gần max, vườn nhà đầy biệt thự. Nếu level của Antelope quá cao, tài nguyên quá tốt thì sẽ không thể tìm Tùy Xán Nùng ngỏ ý chơi giao lưu với cái cớ “Đưa tôi đi đánh phó bản” được, thế nên Kỷ Linh còn lập một tài khoản clone chỉ dùng để đào quặng, khai thác tài nguyên.

Tài nguyên của cậu rất dồi dào, với Kỷ Linh những thứ như quặng chưa bao giờ là vật phẩm hiếm.

Sau đó, quả tình là Tùy Xán Nùng đã chấp nhận lời mời kết bạn của Antelope.

Thật ra ngay từ ban đầu Kỷ Linh không hề có một ý định gì khác ngoài giúp Tùy Xán Nùng xây nhà, cùng anh chơi giao lưu đánh quái trong game, chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Thậm chí đến cả lần gặp mặt ở tiệm cà phê cũng là do Tùy Xán Nùng chủ động đề đạt.

Nhưng bây giờ, Kỷ Linh cảm giác trong lòng mình đã có những sự thay đổi nhỏ.

Mở mic nói chuyện, múa mì, kẹp tóc mầm đậu, và cả cái ôm ngày hôm nay, dường như – rất đột ngột – khoảng cách của hai người không còn xa xôi như trước nữa.

Dạ dày bị nhét đầy nhóc những viên bắp rang sặc sỡ sắc màu, Kỷ Linh thấy ngực mình nóng hầm hập, bởi vì cậu muốn thử tiến đến cái bước kia.

Kỷ Linh nghĩ, cậu muốn chính thức bắt đầu theo đuổi Tùy Xán Nùng.



Tùy Xán Nùng nghĩ, anh nhất định phải cứu được Kỷ Linh.

Đến khi về nhà, Tùy Xán Nùng vẫn ở trong một trạng thái cực kì bất an. Tùy Xán Nùng thấy mình chẳng khác gì người mẹ nhọc lòng lo âu, về đến nhà còn chưa kịp thay giày, anh đã lôi điện thoại ra nhắn hỏi Kỷ Linh “Về đến nhà chưa”.

Rồi Tùy Xán Nùng lại mở phần mềm video ngắn, tìm một hồi, cuối cùng chọn được một tuyển tập hài hước đáng yêu gửi qua cho Kỷ Linh.

Mong là ít nhiều cũng sẽ có tác dụng, Tùy Xán Nùng sầu não nghĩ.

Kỷ Linh trong nhà vệ sinh ngày hôm nay thực sự làm Tùy Xán Nùng sợ tròn con mắt, hình ảnh một người ngày thường yên lặng lạnh lùng mà lại rơi nước mắt lã chã quá chấn động,  Tùy Xán Nùng chỉ nhìn thôi cũng thấy tim mình tan nát.

Thật ra nếu áp lực quá thì khóc ra cũng được, Tùy Xán Nùng nghĩ. 

Anh nhủ bụng để lát nữa lại đi kiếm xem có hoạt động nào phù hợp để thư giãn tâm trạng không, hoặc lần sau hẹn Kỷ Linh đi đâu đó vận động một chút, tiết ra một ít dopamine cũng được…

Rồi chợt, Tùy Xán Nùng nghĩ rất lung. Anh tự hỏi, nếu thay Kỷ Linh thành một người khác, mình cũng sẽ thật sự làm những gì mình đang làm bây giờ ư?

Điện thoại trên mặt bàn rung lên, Tùy Xán Nùng sực tỉnh. Anh cầm điện thoại lên, thấy Kỷ Linh trả lời: “Thầy Tùy, tôi về đến nhà rồi.”

Tùy Xán Nùng ngừng hai giây rồi mới hỏi: “Xem video chưa?”

Một lát sau Kỷ Linh gửi qua một tin nhắn, cậu nói: “Xem rồi, em mèo đen thứ sáu trong video đáng yêu ghê.”

Xác nhận được rằng Kỷ Linh thực sự đã xem video, Tùy Xán Nùng thở phào nhẹ nhõm. Anh đang do dự không biết nên nhắn trả lời bằng meme gì thì Kỷ Linh đã lại nhắn tiếp.

Kỷ Linh hỏi: “Thầy Tùy, giờ giải lao sáng thứ hai thầy đến phòng tôi một chuyến được không?”

Giờ ra chơi ngày thứ hai, Tùy Xán Nùng xuất hiện trước cửa phòng vật lý, lúc ấy Kỷ Linh đang tưới nước cho một chậu hồng Trung Hoa trên bệ cửa sổ. Sắc nguyệt quý đẹp tươi, ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ cũng trọn vẹn đủ để tôn lên làn da trắng trẻo của Kỷ Linh, hàng mi dịu dàng rũ nhẹ, trông cậu vừa thuần khiết vừa điềm tĩnh.

Trạng thái của cậu có vẻ không tệ, Tùy Xán Nùng lấy làm mừng rỡ.

Nghe tiếng động từ đằng cửa, Kỷ Linh quay đầu qua, Tùy Xán Nùng thấy hình như đôi mắt cậu hơi ánh lên.

Kỷ Linh nói: “Thầy Tùy, đây là chậu nguyệt quý duy nhất tôi chăm trong phòng học, được hai năm rồi.”

Bản thân cũng là người trồng hoa, Tùy Xán Nùng nhìn ra chậu nguyệt quý này lớn rất khá, anh hào phóng khen ngợi: “Thầy chăm tốt thật đấy, nở nhiều thế này đặt trong phòng học đẹp lắm đây.”

Kỷ Linh “Ừm” thật nhẹ.

Nhưng ngay sau đó, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh bỗng quay người qua, thẳng tay nhấc hẳn cả chậu nguyệt quý lên. Kỷ Linh ôm chậu hoa đi tới trước mặt Tùy Xán Nùng có phần khệ nệ, anh không hiểu cậu định làm gì lắm, song vẫn nhanh nhảu tiến đến duỗi tay đỡ giúp.

Sau đó, anh nghe Kỷ Linh nói: “Tặng thầy này, thầy Tùy.”

Tùy Xán Nùng sửng sốt: “Hả?”

Kỷ Linh ngước lên, nghiêm túc bổ sung: “Mấy năm nay tôi dốc lòng chăm sóc, nó rất dễ chăm, bây giờ vẫn chưa nở nhiều.”

“Sau khi các nụ nở hết sẽ còn đẹp hơn nữa, thầy nhận lấy đi.” Cậu nói.

Kỷ Linh không biết câu miêu tả mình thêm vào đã thay đổi ý nghĩa ngay khi lọt vào tai Tùy Xán Nùng. Tùy Xán Nùng ngỡ ngàng giây lát, càng nghĩ lại càng thấy bất thường.

“Khoan đã, thầy đã chăm nó suốt hai năm rồi mà.” Tùy Xán Nùng cảnh giác, “Chăm tốt thế này, nó lại còn là chậu hoa duy nhất trong phòng dạy học của thầy nữa, sao giờ thầy lại tặng tôi?”

Kỷ Linh không ngờ Tùy Xán Nùng lại truy hỏi như thế, cậu ngơ người. Ý tưởng tặng hoa nguyệt quý là lựa chọn mà Kỷ Linh đã đưa ra sau khi cân nhắc thật nghiêm túc. Đầu tiên là vì bản thân Tùy Xán Nùng rất thích hoa, thứ hai là Kỷ Linh cũng gửi gắm trong đó lòng riêng, vì nguyệt quý và hoa hồng đều thuộc họ tường vi.

Thêm nữa, nếu Tùy Xán Nùng mang chậu hoa này về phòng anh chăm, Kỷ Linh nghĩ về sau mình sẽ có thể sang phòng Tùy Xán Nùng tìm anh nói chuyện nhân cái cớ đến xem hoa nở.

Kỷ Linh cho rằng với tính của Tùy Xán Nùng, hẳn anh sẽ dễ dàng nhận lấy chậu hoa này, cậu nào có ngờ Tùy Xán Nùng lại phải gặng hỏi đến cùng như thế. Kỷ Linh không thể nói với Tùy Xán Nùng lí do thực sự khiến mình tặng chậu hoa này được, cậu hơi cuống, nói năng bắt đầu thiếu logic, cuối cùng đành cắn răng thốt: “Không vì gì cả, thì… tự dưng tôi không muốn chăm nó nữa thôi.”

Tùy Xán Nùng đứng đối diện mãi không nói gì, Kỷ Linh bắt đầu thấp thỏm.

Kỷ Linh cụp mắt, cậu nhìn cành lá và đất bùn nâu thẫm trong chậu nguyệt quý, hít sâu một hơi.

“Tại vì sau này không định chăm nữa, thế nên tôi… Muốn tìm cho nó một người chủ có trách nhiệm hơn.” Kỷ Linh nói thật chậm rãi, “Thầy Tùy có muốn làm chủ mới của nó không?”

Kỷ Linh dốc trọn can đảm cho những lời sau cuối.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu lại phát hiện ra sắc mặt Tùy Xán Nùng đang cực kì sa sầm.

___

Tiểu Kỷ: Ảnh khó theo đuổi quá.

Thầy Tùy (yếu ớt): Cậu, cậu ấy khó cứu quá…