Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Chương 31: Không ngừng




Edit by Kiera

Ban ngày Diêu Đinh bận đi học phiên dịch, cứ tối cách hai ba ngày còn phải chăm sóc Đồng Đồng, hôm nay vừa mới học xong mở điện thoại ra, thì thấy Thiển Niệm đã gọi cho cô đến tận 16 cuộc gọi nhỡ, vì thế cô lập tức vội vàng gọi lại: "Thiển Niệm, lúc nãy chị đang học, em làm sao vậy?"

"Chị Đinh Đinh, em đang đợi chị ở ngoài trung tâm, chị mau đi ra đi."

"Được, chị ra liền."

Diêu Đinh vừa mới ra cửa đã bị Thiển Niệm vô cùng lo lắng kéo lên xe: " Chi Đinh Đinh, em toang rồi, anh hai em phát hiện em yêu đương với A Thành rồi."

"Hả?" Diêu Đinh đóng cửa xe: "Sao anh ấy biết được?"

"Thì tối hôm qua đó, anh hai đột nhiên tới đưa cho em một số dụng cụ vẽ tranh gì đó, vừa lúc nhìn thấy em với A Thành."

"Nhìn thấy cũng đâu có sao đâu? Anh em vốn nhờ A Thành chăm sóc cho em mà."

"Chỉ là... lúc đó bọn em đang hôn nhau."

......

Diêu Đinh nhất thời nghẹn lời, rồi lại lo lắng hỏi: "A Thành hiện tại, có sống không?"

Đã không thể dùng từ nào để hình dung nữa rồi, hoàn toàn cực kỳ thảm.

Nhìn thấy cảnh hai người bọn họ hôn nhau, Mạnh Phù Sinh còn tự nghi ngờ bản thân có phải nhìn lầm không, rồi dùng hết tia nhẫn nại cuối cùng chờ Thiển Niệm đi lên lầu.

Không còn ai khuyên can nữa, anh trực tiếp xuống xe nhấc Sở Thành lên vai rồi quăng ngã xuống đất. Một giây trước Sở Thành còn đang đằm chìm trong tình yêu ngọt ngào, vậy mà một giây sau đã bị ngã nhào trên mặt đất, đang định mở miệng chửi là thằng nào không muốn sống nữa thì quay đầu lại đã thấy Mạnh Phù Sinh đang nổi trận lôi đình nhìn chằm chằm mình.

"Anh? Sao anh..." Chưa kịp nói hết câu đã bị đánh thêm cái nữa.

"Tôi để cậu ngày thường chăm sóc Thiển Niệm, cậu thì ngon rồi, ở sau lưng ăn luôn em gái tôi?" Mạnh Phù Sinh túm cổ áo Sở Thành.

"Anh, em không có." Sở Thành nào dám phản kháng lại, hơn nữa có phản kháng cũng chơi không lại, ngày thường anh cậu không có việc gì thì đi tập quyền anh, xuống tay không nhẹ gì đâu.

"Cậu con mẹ nó còn không nhận à?" Mạnh Phù Sinh càng giận sôi máu hơn.

"Không đúng không đúng, anh, em nhận em nhận!" Sở Thành nhấc tay đầu hàng.

"Cậu nhận? Ai cho cậu lá gan cậu nhận!"

"Lương Tĩnh Như?"

Mà thôi dù gì cũng không đúng, sau đó một cảnh một người đàn ông đánh tới tấp vào một người đàn ông khác tiếp diễn khắp cả đêm đông, bụi bay đầy trời.

Sáng sớm hôm nay Mạnh Phù Sinh kêu Sở Thành cút đi, cút đi Nam thành, không có sự cho phép của anh đời này cũng đừng mong trở về.

Thiển Niệm kéo Diêu Đinh tiến vào văn phòng của ai kia, Mạnh Phù Sinh ngước mắt nhìn thoáng qua, mặt lạnh nói với Thiển Niệm: "Dùng chị dâu em làm bia cũng vô dụng."

"Anh hai, anh kì quá đi, em còn chưa thể tự do yêu đương sao?" Thiển Niệm tức giận dậm chân nói thẳng: "Anh điều A Thành đi tới tận Nam Thành xa như vậy, một mình anh ấy thật đáng thương, ai ai cũng đều cùng nhau đón Giáng sinh, chỉ có mình anh ấy là cô đơn, còn bị anh đánh một trận nữa."

"Thì sao, hay là đưa em đến đó luôn nha?" Mạnh Phù Sinh đóng máy tính lại.

Thiển Niệm đi tới túm túm tay áo của anh, làm nũng: "Sao có thể, em nhất định phải ở cùng anh với chị dâu chứ."

"Vậy bây giờ em nên làm gì thì làm đi." Ai kia mềm không ăn cứng không ăn.

Diêu Đinh ngồi trên sô pha mỉm cười nhìn hai anh em đẩy tới đẩy lui, một lúc sau Thiển Niệm hết cách rồi, quay đầu lại nhìn Diêu Đinh, trong mắt viết đều là xin giúp đỡ.

Diêu Đinh tự nhiên hiểu rõ, mở miệng nói: "Thiển Niệm, em về trường trước bận chuyện của em đi, chị sẽ nói chuyện với anh em."

Thiển Niệm lập tức gật đầu, anh hai ai nói cũng không nghe, nhưng chị Đinh Đinh nói nhất định có thể nghe, nên cô nàng lập tức ngoan ngoãn hiểu chuyện rời đi trước.

"Được rồi." Diêu Đinh rót cho anh một tách cà phê: "Em biết anh giận vì hai người bọn họ đang gạt anh."

"Em biết lâu rồi à?" Mạnh Phù Sinh nhận lấy, cau mày hỏi.

"Đây không phải là rất rõ ràng sao?" Diêu Đinh bày ra vẻ mặt "cả thế giới biết chỉ mình anh không biết".

"Từ lần đầu tiên em nhìn thấy ánh mắt Thiển Niệm nhìn A Thành em đã biết rồi."

"Sớm như vậy?" Sắc mặt Mạnh Phù Sinh càng thêm khó nhìn: "Không bằng cầm thú! Đời này cậu ta ở Nam thành sống đến chết cho anh!"

Diêu Đinh bị vẻ mặt nghiêm túc của anh chọc cười: "Là anh quá mức trì độn được chưa?"

"Cướp nhà khó phòng hoá ra là như vậy? Cướp em gái của anh à?"

Diêu Đinh cười ra tiếng: "A Thành với Thiển Niệm ở bên nhau rất tốt mà, từ nhỏ đã thích, lớn lên còn có thể tiếp tục yêu nhau."

Mạnh Phù Sinh đương nhiên không có ý kiến gì nhiều về mối quan hệ của bọn họ: "Nếu không phải anh tình cờ bắt gặp được, chắc là hai người bọn họ dám trộm sổ hộ khẩu, đăng ký xong rồi mới nói với anh."

"Không đâu, Thiển Niệm nói với em rồi, em ấy muốn tìm dịp nào đó để nói cho anh biết."

Diêu Đinh dịu dàng mỉm cười, nhìn Mạnh Phù Sinh dùng một tay kéo cô ngồi lên đùi mình, hỏi: "Sao em lại nói thay họ hả?"

"Không có nha." Diêu Đinh dựa vào trong lòng ngực anh: "Cuối năm rồi, anh còn bắt A Thành đi đến Nam thành, anh đã nói chúng ta sẽ cùng nhau đón Giáng sinh mà."

"Không cần bọn họ." Mỗi khi Diêu Đinh đặc biệt ngoan ngoãn trong lòng ngực anh, Mạnh Phù Sinh luôn suýt không nhịn được: "Chúng ta tự mình đón."

"Không được không được, phải cùng nhau đón mới vui chứ." Cả người Diêu Đinh đều đang kháng cự.

Mạnh Phù Sinh cười nhạt, tầm mắt nhìn xuống phía dưới, tâm tư đã sớm không còn đặt lên vần đề này: "Chúng ta sẽ cùng nhau đón. Hồi nãy thư ký mới gửi tin nhắn cho anh, nói hiện tại cậu ta vẫn còn ở sân bay ăn vạ không chịu đi."

"Vậy anh có thể để người ta về không, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, lửa giận cũng nên tắt đi nhé."

"Không được."

"Làm sao vậy?"

Bàn tay hư hỏng của Mạnh Phù Sinh dần dần hướng lên phía trước, chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi của cô, hôn lên cổ cô, thấp giọng nói: "Hết giận rồi nhưng lửa chưa tắt."

"Anh làm gì vậy?" Diêu Đinh đè lại bàn tay của anh: "Đây là văn phòng đó!"

Mạnh Phù Sinh nháy mắt ôm cô vào phòng nghỉ, vừa đi vừa khẽ hôn vài cái lên đôi môi đỏ mọng: "Vậy thì sao?"

"Anh yêu phu nhân của anh, chuyện thiên kinh địa nghĩa[1]."

[1]: Là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.

....

Ai muốn anh yêu như vậy chứ! Diêu Đinh không thể hiểu được, rõ ràng cô tới đây là để làm dịu mối quan hệ của anh với Thiển Niệm, cuối cùng làm dịu như thế nào, làm dịu tới tận trên giường.

Buổi tối ngày Lễ Giáng Sinh, cô và Thiển Niệm ở nhà trang trí bánh kem vừa mới nướng xong, chờ Phù Sinh với Sở Thành về nhà.

"Chị Đinh Đinh, chị với anh hai em định khi nào kết hôn vậy?" Thiển Niệm vừa trang trí viền hoa kem vừa hỏi: "Em hỏi anh hai rồi, anh ấy nói chị bận việc học quá."

Diêu Đinh suy nghĩ: "Chị có chút bận, còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, nên chắc cũng không vội."

"Em cũng không vội, chỉ là bản thân em rất muốn kết hôn sớm một tí."

"Sớm một chút cũng khá tốt."

Trong khi hai người đang nói chuyện, Phù Sinh với Sở Thành đã bước vào nhà mang theo túi lớn túi nhỏ, lò nướng cũng đúng lúc kêu lên hai tiếng, gà nướng đã sẵn sàng.

"Chị dâu." Sở Thành mỉm cười chào hỏi, đến gần nói nhỏ: "Cảm ơn chị nhé."

Thiển Niệm cười cười: "Cảm ơn gì chứ, chuẩn bị ăn cơm đi."

Phù Sinh và Sở Thành giúp đỡ mấy bước cuối cùng, rồi bốn người cũng không câu nệ hình thức, trực tiếp bày biện đồ ăn lên hết bàn trà trong phòng khác, cùng ngồi quây quần ở bên nhau, cùng tán gẫu mọi thứ trên trời dưới đất, cùng ăn buổi tối của mình làm.

Trong căn nhà ấm áp lại hạnh phúc, sương mù mênh mông trên cửa sổ, cây thông Noel đang toả sáng trong phòng khách, sau khi cơm nước xong, Diêu Đinh ngồi ở trên sô pha mắt nhìn tin nhắn WeChat "Giáng Sinh vui vẻ" của Tiểu Nhu và Lý Mạt gửi cho mình, cô mỉm cười đáp lại.

Sau đó cô nhìn Phù Sinh và Sở Thành đang ngồi trên ghế sô pha chơi game, Thiển Niệm ngồi bên cạnh làm phiền, Mộng Mộng nằm dài phe phẩy cái đuôi bên cạnh cô. Diêu Đinh nghĩ, cảm giác gia đình, hoá ra là như vậy.

Mạnh Phù Sinh ném máy chơi game xuống quay đầu lại nói với cô: "Chúng ta đi ra ngoài uống chút rượu nhé, được không?"

"Bây giờ sao anh?" Diêu Đinh nhìn thời gian đã qua 12 giờ.

"Ừm, em đi không?"

"Đi."

Mặc quần áo xong đi ra ngoài, mới phát hiện ngoài trời đang bắt đầu có tuyết, Thiển Niệm ở đằng sau lại chụp một tấm ảnh bóng dáng hai người bọn họ, rồi đăng lên vòng bạn bè: Mạnh tiên sinh và phu nhân của anh ấy ngọt ngào rạng sáng.

"Được rồi, hai người đừng đi theo bọn anh nữa, đi hẹn hò đi." Mạnh Phù Sinh quay đầu lại nói với Sở Thành.

Sở Thành cùng Thiển Niệm cười cười: "Vậy được, đôi ta không quấy rầy hai người tìm cảm nữa."

Mạnh Phù Sinh khẽ vẫy tay với hai người bọn họ, nói câu chú ý an toàn xong liền cùng Diêu Đinh đi tới quán rượu.

Bước vào một quán rượu, bên trong còn rất nhiều người, nhạc jazz đang vang lên, hai người tìm chỗ ngồi xuống rồi gọi hai ly rượu mạnh.

"Sau này A Ninh không còn hát nữa sao." Mạnh Phù Sinh xoay xoay ly rượu.

Diêu Đinh uống một ngụm, đầu lưỡi hơi tê dại: "Ừm, hình như là gặp được một người đàn ông cô ấy rất yêu, sau đó giải nghệ rồi."

Cô đặt ly rượu xuống: "Ngẫm lại em rất may mắn, trước khi cô ấy giải nghệ, anh đã dẫn em đi xem buổi biểu diễn cuối cùng, bằng không nhất định thật đáng tiếc."

Mạnh Phù Sinh hơi hạ mi: "Đó là lần cuối cùng sao?"

"Đúng vậy, về sau cũng không còn nữa."

"Luôn luôn có cảm giác như vậy nhỉ."

Diêu Đinh nghiêng người, nghi hoặc hỏi: "Cảm giác gì?"

"Giống như chúng ta mãi mãi không bao giờ biết được có rất nhiều chuyện thật ra đã là lần cuối cùng, sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

"Cho nên cảm nhận giờ này khắc này mới là chuyện quan trọng nhất." Diêu Đinh cảm thấy sau khi mình uống được mấy ngụm thì có chút lâng lâng.

"Đây là rượu gì vậy anh?" Diêu Đinh lắc lắc trong ly khối băng.

"Tequila."

"Giờ xem như em cảm nhận được cái loại cảm giác hơi say rồi sao?"

"Tửu lượng kém như vậy à?" Mạnh Phù Sinh bật cười trước sự đáng yêu của cô.

"Vẫn luôn rất kém cỏi."

"Vậy đừng uống." Mạnh Phù Sinh cầm lấy ly rượu của cô: "Uống mạnh thế này sẽ cảm thấy khó chịu, hiện tại vừa vặn tốt."

Diêu Đinh cảm thấy mình uống không nhiều, ý thức thật sự tỉnh tảo, thậm chí còn sinh động hơn lúc nãy, hỏi anh: "Vậy tửu lượng của anh tốt không?"

"Tàm tạm."

Sau khi ra khỏi quán rượu, cả thành phố đều biến thành màu trắng, tuyết vẫn còn rơi rất nhiều, rơi trên mái tóc dài hơi xoăn của Diêu Đinh.

Chân đạp lên tuyết phát ra tiếng vang cọt kẹt, đã ba giờ sáng rồi, cả thế giới bây giờ dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, bước trên nền tuyết mượt mà, lưu lại hai dấu chân thân mật.

Đèn đường mờ nhạt, trận tuyết dày đặc dường như đang bao phủ cả trời đêm thành màu trắng, Diêu Đinh mặc một cái áo khoác màu đỏ rượu, ánh mắt cũng vì rượu mà trở nên quyến rũ, chóp mũi bị đông lạnh có chút ửng đỏ, thật sự xinh đẹp động lòng người.

Bọn họ đi đến cây cầu Tỉnh Hoà, khi đi tới giữa cầu rồi, Mạnh Phù Sinh cảm thấy mọi thứ đều quá hoàn hảo, giờ này khắc này anh đột nhiên nghĩ đến bốn chữ đó, rồi nghiêm túc nhìn chăm chú cô: "Đinh Đinh."

Diêu Đinh hơi hơi ngửa đầu nhìn anh.

"Năm sau khi "hoa sơn trà nở", em bằng lòng gả cho anh nhé?"

Diêu Đinh chưa kịp phản ứng lại, Mạnh Phù Sinh lại nói thêm một câu: "Anh thương em."

Cô để ý từ đó đến giờ Mạnh Phù Sinh rất ít khi nói ba chữ "Anh yêu em", anh luôn nói với cô rằng "Anh thương em".

Anh đau lòng cô chịu đựng cực khổ, đau lòng cô một mình dũng cảm, đau lòng cô im lặng không lên tiếng. Anh đều biết, vì vậy anh muốn mãi mãi bảo vệ cô, thương yêu cô.

Ánh mắt Mạnh Phù Sinh trong veo lại sáng ngời, đứng thẳng chờ đợi câu trả lời của cô.

Tuyết bay tán loạn, rồi cũng rơi xuống đất, mắt Diêu Đinh ướt đẫm, nhẹ nhàng nhón mũi chân lên, hôn lên đôi môi mát lạnh của Mạnh Phù Sinh.

"Em bằng lòng."

Vào mười năm trước khi hoa sơn trà nở chúng ta bắt đầu yêu nhau,

Vào mười năm sau khi hoa sơn trà nở, chúng ta vẫn còn yêu.

Mãi mãi không ngừng.

Trên đường từ xuống cầu về nhà, Mạnh Phù Sinh hỏi cô: "Lúc trước em luôn ở trên cầu nhìn cái gì vậy?"

"Trước kia? Khi nào?"

"Lúc học cấp 2 đó, sau giờ học."

"Lúc ấy à, chỉ nhìn mặt sông thôi."

"Mặt sông có gì đẹp?"

"Anh không cảm thấy mặt sông vẫn luôn dao dộng sao? Em thích cảm giác không bao giờ ngừng này."

Diêu Đinh đột nhiên ý thức được điều gì đó: "Không đúng nha, lúc học cấp 2 chúng ta còn chưa quen biết nhau, sao anh biết em tới đây?"

Mạnh Phù Sinh mỉm cười, ôm lấy cô.

"Không phải chứ? Anh đừng nói với em là anh đã nhớ thương em từ lâu rồi nha?" Hai mắt Diêu Đinh mở to.

"Em đoán xem?"

"Em vẫn luôn cho rằng giữa chúng ta là em theo đuổi anh trước!"

"Anh không ngại nếu em vẫn luôn cảm thấy như vậy đâu."

"Mạnh Phù Sinh, anh cũng quá xấu rồi đó?"

"Em mới biết sao?"

......

Tình yêu thường là vậy.

Bạn trông có vẻ như không để ý nhưng đó lại là từng bước thận trọng của ai đó.

- ----

[2744 từ]