Edit by Kiera
"Anh hai, anh đang nghĩ gì vậy?" Thiển Niệm dùng bút chì vẽ cây cầu Tỉnh Hoà, trên trán toát ra mồ hôi nóng, sức mạnh của nắng gắt cuối thu vẫn rất lớn.
Mạnh Phù Sinh mở nắp lon ra, Coca ướp lạnh lập tức xuất hiện bọt trắng rồi biến mất.
Ánh mặt trời nóng rực như thiêu đốt, ánh mắt của anh nhìn về phương xa, khoé miệng khẽ mở: "Anh..."
"Hình như anh đang yêu một cô gái."
"Cô gái?" Thiển Niệm dừng bút nghiêng đầu hỏi anh: "Cô gái nào? Là bạn học mới của anh sao?"
"Ừm, hiện tại là bạn cùng lớp." Hầu kết của Mạnh Phù Sinh quay cuồng, uống thêm một ngụm Coca nữa.
Khi Mạnh Phù Sinh mới gặp Diêu Đinh lần đầu tiên, là trong trận chung kết của giải bóng rổ trung học cơ sở toàn thành phố vào năm lớp 9.
"Này, các anh em, hôm nay chúng ta phải cho trường Thanh An hiểu rõ sự lợi hại của Minh Đức là như thế nào!" Sở Thành nói với các đồng đội của mình trước khi thi đấu.
"Chắc chắn rồi, Thanh An của bọn họ hoàn toàn chính là một cái còi đen của trọng tài, ý vào thành tích học tập của trường tốt, quả thực là cả đường đều bật đèn xanh, bằng không có thể đi đến trận chung kết à?"
"Đúng vậy, Minh Đức của chúng ta vô địch liên tiếp bao nhiêu lần rồi, đây là lần đầu tiên đụng phải một đội cặn bã như vậy."
"Có Mạnh ca ở đây chắch chắn sẽ thắng thôi, lát nữa chúng ta phải giết bọn họ đến không còn áo giáp!"
Mạnh Phù Sinh mới vừa làm nóng người xong ngồi vào khu nghỉ ngơi, Sở Thành ngồi bên cạnh anh cười nói: "Anh, cái khác không nói, nhưng mà trường Thanh An vẫn có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp nhỉ, anh nhìn kìa --"
Sở Thành chỉ về phía một cô gái đang đứng cách đó không xa: "Anh nhìn xem, đó chính là đội cổ động của trường bọn họ, dáng người này, diện mạo này, đúng là không thể chê được."
Mạnh Phù Sinh nhìn lướt qua, không để ý đến cô gái mà Sở Thành đang nói đến, thay vào đó anh lại nhìn cô gái đang đứng ở hàng đầu tiên.
Làn da của cô trắng đến chói mắt, an tĩnh đứng giữa đám người cổ vũ ồn ào, đôi mắt trong sáng trông có vẻ có chút bất an, cùng với mọi thứ xung quanh đều không hợp nhau.
Mãi cho đến khi có một nam sinh đi tới trước mặt cô, trên mặt cô mới nở ra một nụ cười, chắc là đang cười với nam sinh nói cố lên, lại cũng không nghe rõ lắm.
"Đinh Đinh, cậu nói chúng ta có thể thắng không?" Ân Đào hỏi cô.
"Chắc là rất khó nhỉ? Trường Minh Đức đã thắng liên tiếp rất nhiều lần rồi."
"Đúng vậy nhỉ..."
"Mà cũng không sao, chúng ta cũng đã vào vòng trong rồi."
Ân Đào dùng sức gật đầu: "Trường bọn họ có một nam sinh rất lợi hai, còn siêu đẹp trai, để mình chỉ cho cậu."
Diêu Đinh đè cánh tay chuẩn bị giơ lên của cô nàng xuống: "Đừng chỉ vào người ta, nhanh lên, sắp vào trận đấu rồi, bọn mình đi cổ vũ cho họ đi!"
"Ok!"
Nửa đầu trận đấu Cung Quan Dương thi đấu cực kỳ khó khăn, cậu bị cầu thủ số 21 của đội đối phương liên tục cản lại, vất vả tới mức tới một trái cũng chưa đánh vào, còn bị người kia đoạt lấy bóng, người số 21 này quả thực không buông tha cho cậu, kéo khoảng cách điểm số hai bên cách xa nhau rất lớn.
"Anh, có xích mích sao?" Sở Thành vừa chạy vừa hỏi Mạnh Phù Sinh, sự nhằm vào này cũng hơi quá rõ rồi đó.
"Không có."
"Người anh em này bị anh đánh tới sắp mất bình tĩnh rồi đó."
Mạnh Phù Sinh cầm bóng, mắt lại nhìn lên cô gái trên sân khuất, nhìn thấy cô cau mày còn có chút oán trách nhìn chằm chằm bóng rổ trong tay mình, cười nhẹ tự nói với bản thân một câu: "Có chút đáng ghét."
Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chỉ là đơn thuần cảm thấy khi số điểm không ngừng thay đổi, nét mặt của cô gái đó khá thú vị.
Đánh hết trận đầu là nghỉ giảo lao, trường họ đã dẫn trước trường đối phương rất nhiều, thắng thua cũng không cần bàn nữa, Mạnh Phù Sinh ném bóng rổ xuống nói: "Không đánh nữa."
"Được, có thời gian nữa cũng không khác gì bọn họ quá yếu, để em đi luyện tay cho" Sở Thành lau mồ hồ, hiệp hai có cậu ở đây thi đấu là đủ rồi.
Cho đối phương để lại chút mặt mũi, cũng không thể thua quá thảm, ngửa mặt lên không được mất.
Hiệp hai Mạnh Phù Sinh cái gì cũng không làm, cứ như vậy ngồi ở ghế, hai mắt thi thoảng theo tiềm thức nhìn cô, thời gian trôi qua, cũng không nghĩ nhiều.
Trường Thanh An và Minh Đức nằm ở hai dãy nhà khác nhau, không xa cũng không gần, giữa đó là cây câu Tỉnh Hoà.
Mạnh Phù Sinh đạp xe đi qua cầu Tỉnh Hoà về nhà như thường lệ, đột nhiên anh lại phanh gấp, anh cảm thấy cô gái đứng trên cầu có chút quen mắt, sau khi nhìn kỹ lại thì mới xác nhận chính là cô gái ở sân bóng rổ tháng trước.
Diêu Đinh ghé lên lan can trên cầu, sợi dây tai nghe màu trắng biến mất trong nếp quần áo, nhìn vào dòng sông xa xăm.
Giống như có ai đó sai kiến, Mạnh Phù Sinh đạp xe đứng ở bên cầu, nhìn về hướng cô đang nhìn, cô ấy đang nhìn cái gì vậy?
Sau này Mạnh Phù Sinh phát hiện mỗi thứ tư và thứ năm cô đều sẽ đứng trên cầu hơn nửa tiếng, trong khi đó anh đứng cách cô khá xa và cũng nhìn với cô, nhưng chưa bao giờ bước lại gần.
Nhưng đôi khi cô cũng sẽ không tới, lúc đó anh sẽ không khỏi lo lắng, anh dần dần cảm thấy mỗi thứ tư thứ năm đều khác biệt với các ngày trong tuần, thổi một làn gió mát, nhìn mặt trời lặn xuống.
Vì thế làm bộ lơ đãng nghe được tên của cô, nghe được cô sẽ học ở trường Tỉnh Hoà 1, cũng nghe được cô có thanh mai trúc mã.
Ngày đầu tiên khai giảng cấp 3, chủ nhiệm lớp yêu cầu mỗi người tự giới thiệu về mình, Mạnh Phù Sinh ngồi ở hàng cuối cùng, nghe được cô ở trên bục giảng nói: "Chào mọi người, mình tên là Diêu Đinh."
Có vẻ cô vừa thẹn thùng vừa căng thẳng, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt của cô, chiếu vào gương mặt ửng đỏ, chỉ một câu giới thiệu như vậy, sau đó hấp tấp đi xuống bục giảng trở lại chỗ ngồi.
Mạnh Phù Sinh cong môi cười nhạt, viết một câu vào vở:
Chào cậu, Diêu Đinh.
Nếu cuộc sống chỉ là lần đầu gặp mặt, vậy câu này dường như không đúng với Mạnh Phù Sinh và Diêu Đinh, bởi vì anh đã sớm gặp cô, anh đã sớm vì cô mà khuynh đảo.
Sau khi Diêu Đinh biến mất, một năm, hai năm, ba năm...... Bảy năm, Mạnh Phù Sinh đã đứng ở trên cầu Tỉnh Hoà không biết bao nhiêu lần, nhìn mặt sông kết băng rồi lại tan, nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, anh không ngừng quay đầu lại, khát vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy cô sẽ lại đứng ở cách đó không xa.
Thiển Niệm đã từng hỏi anh: "Mà anh hai này, tại sao anh lại yêu chị ấy vậy? Vì vẻ đẹp của chị ấy hay là tính cách."
Anh là người thực tế, không tin yêu một ai đó mà hoàn toàn không có lý do gì cả, nhưng anh cũng không trả lời.
Về sau Mạnh Phù Sinh thành công trong sự nghiệp, thành công bước lên danh sách những doanh nhân thành đạt, sau đó có rất nhiều tạp chí muốn tới phỏng vấn nhưng đều bị từ chối.
Chỉ là có một ngày nọ, thư ký gõ cửa rồi nói: "Mạnh tổng, bên ngoài có một vị phóng viên muốn phỏng vấn ngài."
Mạnh Phù Sinh vừa chuyên tâm xử lý số liệu văn kiện vừa nói: "Từ chối đi."
"Đối phương muốn tôi chuyển lời tới ngài là anh ta hồi cấp ba học ở trường Tỉnh Hoà 1, ngài là học trưởng của anh ta nên anh ta thực sự muốn phỏng vấn ngài một lần."
Mạnh Phù Sinh nghe thấy trường Tỉnh Hoà 1 thì dừng lại, buông bút xuống, nhéo nhéo giữa mày nói: "Để anh ta vào đi."
Đối phương là một anh chàng trẻ tuổi, vừa mới tiến vào đã bày tỏ sự kính nể, cảm ơn rất nhiều lần vì có thể cho anh ta cơ hội này.
Thư ký bưng trà vào, Mạnh Phù Sinh bảo anh ta ngồi xuống, rồi bắt đầu phỏng vấn.
Chỉ là sau khi phỏng vấn những vấn đề cơ bản xong, trò chuyện như thế nào lại nói tới trường cấp 3 cũ.
"Lúc còn học cấp 3, ngài đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tôi nghe người khác nói bạn gái ngài luôn ở bên ngài, cho tôi hỏi một chút có thật không? Học sinh giỏi cũng sẽ yêu sớm sao?"
Nếu ngày thường, Mạnh Phù Sinh sẽ không trả lời những câu hỏi này, nhưng nhắc tới trường Tỉnh Hoà 1, anh lại muốn nhớ kỹ lại cái gì đó.
"Đúng." Mạnh Phù Sinh lên tiếng, rút điếu thuốc từ trong âu phục ra, hỏi anh ta: "Có phiền không?"
"Không không không, không phiền"
"Hút chứ?"
"Hút." Người thanh niên cũng rất quen thuộc, hai người cùng châm thuốc.
"Khi đó, lúc đầu gây dựng sự nghiệp tuổi ngài còn nhỏ, điều kiện khó khăn như vậy cũng có thể kiên trì được, điều đó cho thấy ngài thật sự rất dũng cảm."
Mạnh Phù Sinh hút một hơi, sương khói tràn ngập, lại lắc đầu cười chua xót nói: "Cô ấy dũng cảm hơn tôi nhiều."
"Bạn gái của ngài sao?"
"Ừm."
"Không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy tình cảm giữa hai người là kiểu chữa khỏi lẫn nhau, cứu rỗi lẫn nhau."
"Là cô ấy cứu vớt tôi." Mạnh Phù Sinh đặt khuỷ tay lên tai vịn, trước khi gặp được cô, thế giới ảm đạm của anh không hề có ánh sáng, không hề có sức sống.
"Vậy hiện tại ngày và cô ấy còn..."
Mạnh Phù Sinh nhẹ nhàng phả khói ra, giống như đang kể chuyện của người khác: "Đã 6 năm rồi... Chưa gặp cô ấy."
"Ngài đang đợi cô ấy sao? Trên thực tế, ngày có thể đặt trụ sở công ty của mình ở một thành phố lớn hơn, nhưng ngài không làm vậy, là bởi vì ngài vẫn đang đợi cô ấy sao?"
Tàn thuốc không ngừng cháy, Mạnh Phù Sinh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Tôi sợ lúc cô ấy muốn về nhà, tôi không có ở đây."
Phóng viên trẻ chưa bao giờ có cảm giác như vậy, giọng điệu rõ ràng nghe ra rất bình thường không hề có một tia dao dộng nào, vậy mà lại có thể truyền đạt ra sự mong nhớ mãnh liệt đến như thế.
Cậu ấy ngồi thẳng người hỏi: "Hiện tại ngài đã rất thành công, vậy tôi có thể hỏi, ngài cảm thấy vào khoảng khắc nào mà cuộc sống của ngài đã thay đổi? Có liên quan đến sự xuất hiện của người ấy không?"
Mạnh Phù Sinh kẹp điếu thuốc, ấn vào huyệt Thái Dương, giọng nói nặng nề: "Tôi cũng từng nghĩ tới vấn đề này, chỉ là lúc ấy không nghĩ ra đáp án, về sau thì tôi nghĩ ra rồi."
"Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, cuộc đời của tôi đã hoàn toàn thay đổi."
Mạnh Phù Sinh dập tắt điếu thuốc, từng tia lửa một tắt ngắm đi, vài làn khói mỏng manh bay lên.
"Cho tôi hỏi ngài một vấn đề cuối cùng, ngài có lời khuyên nào về cuộc sống đối với các bạn học ở trường học cũ của chúng ta không?"
Mạnh Phù Sinh khẽ cười, đứng lên vỗ vỗ vai cậu ấy: "Lời khuyên thì không có, chỉ là con trai nên có trách nhiệm hơn, đừng làm khổ con gái."
Sau khi phóng viên rời đi, Mạnh Phù Sinh mở ngăn kéo ra, lấy điện thoại ra bấm dãy số kia một lần nữa, nhưng vẫn chỉ có một giọng nói lạnh băng truyền đến: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Đêm đó Mạnh Phù Sinh lại một mình đi đến cầu Tỉnh Hoà, nhiều năm như vậy những toà nhà xung quanh đang không ngừng thay đổi, ban đêm trên cầu lại không có ai, đến cả ánh trăng cũng có chút keo kiệt, anh nói với cô những lời từ tận đáy lòng mình:
"Chào em, Diêu Đinh. Anh đã một mình đứng trên cây cầu này nhìn 6 năm rồi, nhưng vẫn không biết được em đã nhìn cái gì. Năm sau là năm thứ bảy rồi, em có thể quay về nói cho anh biết được không?"
"Em trở về, gặp anh nhé?"
"Em còn nhớ anh không? Còn kêu gọi anh không? Em thực sự từ bỏ anh sao?"
"Anh thật sự, rất nhớ em."
- -----
[2370 từ]