Lâm Hằng không biết sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Cô đồng ý như bị ma xui quỷ khiến.
Cậu nhóc càng cười tươi hơn, bảo cô đứng yên đừng nhúc nhích, đợi cậu quay lại sân trả bóng.
Lúc ấy cô mới nhận ra cậu chàng vẫn đang cầm quả bóng rổ trên tay.
Sau khi đặt quả bóng rổ xuống, cậu chạy lon ton về phía cô, người bạn đồng hành phía sau gọi với: “Này! Phương Tử Chính!”
Trai đẹp quay đầu nói: “Xin lỗi nhá!”
Lâm Hàng nhìn cậu nhóc không biết nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi trước mặt, cánh tay rắn chắc, mồ hôi nhễ nhại vì mới vận động, nở nụ cười xán lạn.
Cô chợt hiểu ra Trần Trình chọn Trần Lộ Mạn ngày hôm nay, cô gái trẻ trung và tràn đầy sức sống, giống như chàng trai trước mặt mình.
Họ đều còn trẻ.
Lâm Hàng cảm thấy trong cơ thể 24 tuổi này là linh hồn 42 tuổi, mỗi ngày đều lay lắt sống, mâu thuẫn với bạn cùng phòng, đống công việc chất núi của giáo sư____
Ngoài ra còn có Trần Trình không thể tiếp cận.
“Đàn chị Lâm Hàng, sao chị hay mất tập trung thế?”
“À,” Cô cười xấu hổ, “Tôi xin lỗi.”
“Không cho qua.” Trai đẹp giả bộ tức giận.
Cô ngước nhìn chàng trai cao hơn mình một cái đầu, đột nhiên hỏi: “Cậu có anh chị em tên Phòng Tử Oai không?” (*)
Phương Tử Chính sững sờ trong giây lát.
Một tràng cười phóng đại phát ra: “Hahahaha, đàn chị, chị____vui tính thật đấy___”
Cậu thực sự bị chọc cười, Phòng Tử Chính Phòng Tử Oai, “Chà, tôi còn có anh tên Phòng Tử Nghiêng, Phòng Tử Xiêu Vẹo kìa.” Cậu nghiêm trang trả lời.
(*) Phương Tử Chính viết là 方子政 (fang zi zheng) đọc nghe giống 房子正 – ý là nhà ngay ngắn, nhà thẳng. Lâm Hàng mới đùa hỏi cậu này có anh chị em tên là 房子歪 – nhà lệch (Phòng Tử Oai) không.
Lâm Hàng bị nụ cười của cậu lây nhiễm, không khỏi cười khẽ.
Cuối cùng hai người chọn quán trà sữa ngoài trường, nguyên nhân là do hai người nhất trí với nhau rằng mấy quán trong trường khó uống quá, căn cứ vào nguyên tắc thà không uống chứ không thể uống đồ tệ, hai người quyết định bỏ gần tìm xa. Suốt dọc đường Phương Tử Chính liên tục chào hỏi người quen: có đủ kiểu dáng, muôn hình muôn vẻ, có người vừa gặp đã xưng anh gọi em, cũng có cô gái ngại ngùng chỉ chào một tiếng, còn gặp cả bạn cùng phòng của cậu, thấy Lâm Hàng bên cạnh liền nháy mắt trêu chọc.
Đúng là nhân vật nổi tiếng của trường, Lâm Hàng nghĩ.
“Đây là lần thứ ba chị mất tập trung rồi đấy.” Chàng trai duỗi tay lắc lắc trước mặt cô.
“A,” Cô áy náy xin lỗi, “Em muốn uống gì?”
“Trà sữa bốn mùa, 30% đường đá, thêm trân châu dừa sợi.”
…… Cái gì?
Thấy cô hoang mang, Phương Tử Chính kiên nhẫn lặp lại lần nữa, rồi đột ngột chạy ra khỏi cửa hàng.
“Em sẽ quay lại ngay…”
Lâm Hàng tưởng cậu lại gặp người quen nên quay người tiếp tục xếp hàng.
Sau khi lấy số, cô đổi hàng và tiếp tục chờ đợi, giọng chàng trai chợt chùng xuống bên tai: “Vẫn chưa mua được à?”
Phương Tử Chính đứng rất gần, đến nỗi Lâm Hàng có thể nhìn rõ lông tơ trên mặt cậu.
Cô vô thức lùi lại một bước, lễ phép mỉm cười: “Ừ đang chờ.”
Cậu nhóc quơ túi đồ uống trong tay, chiếc túi trong suốt, đựng thứ đồ uống lạnh mà Lâm Hàng vừa mua.
“Đổi cho chị.” Cậu cầm lấy túi nước lạnh trong tay Lâm Hàng.
Lâm Hàng buông tay cầm lấy túi mới, cậu thiếu niên nói tiếp: “Chị uống ít đồ lạnh thôi.”
Cô chạm vào chai nước trong tay, không cảm nhận được hơi lạnh nào.
Tay kia siết chặt tờ giấy ghi số trà sữa hơi thấm mồ hôi.
Trần Trình đứng hút thuốc trước cửa tiệm trà sữa, Trần Lộ Mạn bị cuồng trà sữa một cách khó hiểu, nghe nói có sản phẩm mới liền nóng lòng muốn thử. Hôm nay anh đã hứa với cô nhóc rằng sẽ đi cùng cô, tiễn Phật tiễn đến Tây phương.
“Trần Lộ Mạn, em phiền lắm biết không, chỗ này rất khó đỗ xe. Lái xe 20 phút, đỗ xe 20 phút, em đã tiêu tốn 20 phút quý giá của anh.”
“Thời gian sinh ra là để lãng phí.” Trần Lộ Mạn trả lời.
“Thời gian của anh không phải.” Trần Trình càu nhàu, “Nếu hôm nay anh đi làm việc thì dư sức mua cho em 50 cái túi kelly.”
“Làm việc là lấy mạng đổi tiền, dù bây giờ anh lấy mạng đổi tiền cũng không mua được máu mủ tình thân, anh nên biết hài lòng đi.”
Hai người ngắt quãng nói chuyện trong lúc đợi trà sữa, Trần Lộ Mạn mắt cú vọ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
“Hôm nay em dẫm cứt chó rồi, sao lại gặp Lâm Hàng nữa vậy?”
“Hả?” Trần Trình dập điếu thuốc.
Cô chỉ chỉ.
Trần Trình nhìn sang thì thấy người đẹp bị anh hắt nước vào người hai lần.
“Cô ấy là Lâm Hàng?”
“Ủa? Anh không biết hả?” Trần Lộ Mạn có chút kinh ngạc.
“Anh cần phải biết à?” Anh châm một điếu thuốc khác, “Em cũng đâu nói cho anh.”
Trần Lộ Mạn không rảnh tranh luận với anh về vấn đề này, cô gân cổ hét lên, “Áaaaaaaa, sao cô ấy lại ở cùng Phương Tử Chính____”
Trần Trình nheo mắt liền thấy cậu trai đứng bên cạnh người đẹp.
“Crush của em?” Anh hỏi em gái mình.
“Không, không phải,” Trần Lộ Mạn xua tay, “Em chỉ ngạc nhiên thôi, nhân duyên của cậu ta siêu tốt, sao lại ở cùng cô ấy nhỉ. Hay là họ yêu nhau?”
“Không đúng, không có khả năng. Chắc lẽ cậu ta cũng trượt luật dân sự, đang cố nịnh bợ đại sứ để kéo dài hơi tàn cho học kỳ này?”
Anh nhìn hai người đang đi xa, hóa ra Lâm Hàng là vị này.
Trần Trình vỗ đầu em gái: “Đi lấy trà sữa.”
*
Sủng vật – Tiểu Phì