Lâm Hàng và Tạ Dụng Đồng trang điểm xong, chuẩn bị ra ngoài, Tạ Dụng Đồng bỗng nhìn chằm chằm vào váy của cô và nói: “Sao cậu vẫn giữ chiếc váy James tặng thế?”
“Tớ thấy nó đẹp mà.” Lâm Hàng kéo vạt váy, “Dù sao tớ cũng tặng bù cho anh ấy rồi, nhận cái này cũng chẳng sao.”
James là chàng trai Boston từng theo đuổi Lâm Hàng hồi cô học JD. Chàng trai có nụ cười tỏa nắng, rất thích thể thao, nhất là bóng bầu dục, tư duy cũng rất Mỹ: em không thích tôi cũng không sao, chúng ta vẫn là bạn, chúc em hạnh phúc về sau.
Lý do Lâm Hàng từ chối anh ấy là do cô không muốn bị phân tâm.
Trên con đường đạt được mục tiêu cuộc sống, không thể đi sai dù chỉ một bước.
Không phải nhớ mãi không quên Trần Trình, cả đời chỉ có mình anh.
Mà là tác dụng chậm của tình yêu quá lớn, những rủi ro phải gánh chịu khi yêu cũng quá cao. Quá khứ vô số lần trằn trọc, vô số đêm thức giấc với nỗi đau thấu tim gan đã dạy cô cách né tránh nguy hiểm.
Không suy nghĩ sẽ không có phiền não, từ chối bắt đầu sẽ không phải kết thúc.
Khi về nước, James đã tiễn Lâm Hàng lên máy bay và dành cho cô một cái ôm trìu mến: “Thuận buồm xuôi gió, vui vẻ mỗi ngày.”
Cô vỗ vai anh ấy nói: “Cảm ơn.”
Trước khi vào cửa kiểm tra an ninh, anh ấy vẫn vẫy tay chào cô, còn nói mình luôn ‘sẵn sàng’.
Thuận buồm xuôi gió cô đã làm được, nhưng vui vẻ mỗi ngày hình như không thành công.
Có lẽ cô đã quá tham lam.
Tạ Dụng Đồng vẫn đang liến thoắng, Lâm Hàng chợt mỉm cười khi nhớ lại chuyện xưa, hóa ra cô cũng có khả năng thích một người, hồi đó cách vạn dặm trùng dương tan nát cõi lòng, cô còn tưởng mình đã mất khả năng ấy rồi.
Tài xế gọi điện nói đã đến dưới nhà, Lâm Hàng liền đóng cửa lại.
…
Trần Trình đạp phanh dừng trước đèn đỏ.
Từ Mỹ về không bao lâu, WeChat nhận được tin nhắn của Phó Hàm, cô ấy mời anh đi ăn tối.
Trần Trình nhận lời, mọi thứ sau đó diễn ra hệt như một đoạn “tình yêu” bình thường của anh, ngay lúc chuẩn bị xác định mối quan hệ, Phó Hàm sắp hôn anh thì anh đã vô thức lùi lại một bước.
Lúc ấy anh mới nhận ra Lâm Hàng chưa từng rời khỏi lòng anh, cho nên Phó Hàm không thể tiến vào.
Trần Trình nói lời xin lỗi với cô gái trước mặt.
Sau đó, anh lại một mình đến Hương Sơn, bỗng nhiên hiểu ý “mình có đến nữa cũng vô ích” của Lâm Hàng.
Anh một mình đi cáp treo, một mình xuống núi, tựa như lộ trình ngày hôm đó, chỉ khác là nỗi cô đơn.
Đó là sự cô đơn khi không có Lâm Hàng, sự cô đơn khi lẻ bóng một mình.
Trước kia lớn giọng mình có ngàn hoa lá vây quanh, bạn tình nhiều vô kể, nhưng dưới lớp vỏ túng dục vô độ rỗng tuếch ấy, chỉ là một kẻ đáng thương không được ai yêu.
Trần Trình đột nhiên bắt đầu hoài niệm Lâm Hàng thẳng thắn đến tỏa sáng lấp lánh.
Bước đến chân núi, anh cúi xuống vỗ nhẹ bụi trên ống quần, châm một điếu Hồng Song Hỉ.
Sau đó, anh bắt đầu toàn tâm toàn ý cho công việc, nghe được tin cô về nước từ miệng Trần Lộ Mạn, anh cúi đầu ăn canh vờ không không quan tâm, nhưng hôm sau đã đi hỏi thăm cô làm ở văn phòng nào, còn ngầm giới thiệu rất nhiều vụ án cho cô.
Anh nhìn cô dần dần trưởng thành, từ luật sư Lâm biến thành Lâm par.
Cũng dần dần từ vòng bạn bè của Trần Lộ Mạn biết được, chàng trai mở cửa năm đó là bạn trai của bạn cô, cô còn đến dự đám cưới của hai người họ.
Hóa ra hồi đó anh cũng “chỉ kém một chút” thôi.
Nhưng không sao cả, ta cần có thời gian để học cách yêu thương người khác.
Anh vẫn luôn dè dặt diễn bài “Tôi không quan tâm” cho đến tối nay, khi nhìn thấy vị trí cô đăng, anh đột nhiên kích động muốn đi tìm cô.
Cảm ơn mấy năm qua đã khiến cô trở nên rộng rãi, để bạn bè biết thêm về cuộc sống hàng ngày của cô.
Đã bao lần anh trộm dùng điện thoại của Trần Lộ Mạn xem vòng bạn bè của cô, nhưng không thấy cập nhật gì, sao hôm nay cô lại đến quán bar?
Cũng cho anh dồn hết dũng khí đấu tranh một lần.
Đèn xanh bật sáng, báo hiệu có thể đi tiếp, xe thể thao vụt đi như một cơn gió.
…
Lâm Hàng không ngờ tối nay lại gặp được Tần Ngạn.
Anh ấy khoan thai đến muộn, vừa đến nơi đã thu hút sự chú ý của tất cả các cô gái trên khán đài.
Tạ Dụng Đồng tủm tỉm giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn cùng bàn thời cấp 3 của tớ, cậu ta cho tớ mượn vở chép bài rất nhiều lần, cũng là thần hộ mệnh cho bài tập của tớ đấy.”
Tiếng nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc, Lâm Hàng chỉ nghe được ngắt quãng chút lời giới thiệu về Tần Ngạn.
“Thần hộ mệnh gì cơ?” Giọng nói của Triệu Tư Canh bỗng vang lên sau lưng Lâm Hàng.
Tạ Dụng Đồng khiếp sợ nói, “Sao anh lại ở đây?!”
Đám bạn của cô ấy có người biết Triệu Tư Canh, có người không, nhất thời mọi người đều chú ý đến anh chàng đẹp trai thứ hai đột nhiên xuất hiện này.
Tạ Dụng Đồng lại giới thiệu với mọi người: “Đây là chồng tớ, là thần hộ mệnh của tớ.”
Triệu Tư Canh thong dong bước tới ôm eo thon của vợ, chào hỏi mọi người, đồng thời cúi đầu nói nhỏ vào tai Tạ Dụng Đồng: “Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh cố ý xin nghỉ phép.”
Nhìn thấy đôi mắt thâm quầng dày đặc của chồng, Tạ Dụng Đồng liền biết mấy ngày nay chắc hẳn anh không nghỉ ngơi đầy đủ, phải tăng ca làm bù thí nghiệm để được gặp mình sớm hơn, cô ấy đau lòng hôn lên má người thương.
Những người xung quanh bắt đầu la ó.
Triệu Tư Canh vừa đến, Lâm Hàng liền muốn chạy trốn. Nếu đã có anh ấy chăm sóc Tạ Dụng Đồng, sứ mệnh tối này của cô đã kết thúc.
Nhưng Tần Ngạn đột nhiên đến bên cạnh, ngăn cô rời bàn.
“Luật sư Lâm, tới cũng tới rồi, chơi vui rồi hẵng về.” Anh ta không mặc bộ lễ phục ban sáng mà thay sang bộ quần áo thoải mái, khiến Lâm Hàng ảo tưởng người trước mặt chỉ là một thành viên của quán bar.
“Gọi Lâm Hàng là được.” Cô như ma xui quỷ khiến mà dừng lại bước chân.
…
Trần Trình tránh hết các loại nam thanh nữ tú, cố gắng tìm Lâm Hàng trong đám đông, nhưng hôm nay là cuối tuần, quán bar đông khách hơn bình thường, dưới tiếng nhạc ồn ào và ánh đèn tối tăm, tìm một người là thử thách không dễ chút nào.
Anh loanh quanh một vòng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lâm Hàng, nhưng lại gặp một vài quen.
Cuối cùng, thiếu gia quyết định thử vận may ở gần toilet.
Lâm Hàng uống gục cả người, liêu xiêu đi vào toilet, giờ đang rửa tay.
Trần Trình đằng xa nhìn thoáng qua bóng lưng của cô, liền khóa chặt cô trong nháy mắt, anh bước nhanh tới.
Trước khi anh kịp phát ra âm thanh, Lâm Hàng đã hét toáng lên: “Trần Trình?”
Cô có vẻ hơi say, men rượu bò lên mặt, hai gò má ửng hồng.
Tiếp theo Lâm Hàng duỗi tay chọc vào má người trước mặt: “Ồ, là thật.”
Trần Trình ngớ người trước màn đụng chạm cơ thể đột ngột sau sáu năm xa cách.
Người phụ nữ trước mặt không buông tha mà tiếp tục nói: “Anh đến đây làm bartender à?”
Anh vội vàng đuổi tới, chỉ cởi mỗi cà vạt, bộ vest chỉnh tề quả thực có phần giống nhân viên pha chế trong quán bar.
“Chà chà, anh cũng có ngày hôm nay.” Lâm Hàng nói câu thứ tư sau khi hai người gặp mặt.
Thiếu gia đột nhiên cúi người hôn lên vầng trán bầu bĩnh của cô: “Ừ, anh cũng có ngày hôm nay.”
*
Hoàn trả – Vương Phi