Một ngày trước khi Lâm Hàng rời Bắc Kinh, Bắc Kinh đón trận tuyết đầu tiên trong năm.
Do hiệu suất quản lý của trường quá thấp, vấn đề tốt nghiệp sớm bị trì hoãn đến tận ngày Quốc Khánh, thị thực Mỹ cũng bị kẹt nghiêm ngặt, ngay cả việc huấn luyện nghiệp vụ trước phỏng vấn cũng khó khăn hơn. Chuyện sớm quyết vào mùa hè, nhưng mãi đến mùa đông mới rời đi, cô sẽ đi làm sau kỳ nghỉ Giáng Sinh.
Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, cô dạo quanh vườn trường, ngắm nhìn bông tuyết tung bay, làm ướt áo khoác, có vài bông tuyết nghịch ngợm cọ lên chóp mũi cô, rồi bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy.
Lâm Hàng gửi những thứ khác ngoài hành lý về nhà, nếu không có biến số, cô sẽ tha hương xứ người khoảng 3 năm, hoặc lâu hơn nữa.
Vừa khéo là căn nhà cô đang thuê cũng hết hợp đồng cuối tháng này.
Chồng đô la Mỹ thiếu gia bố thí cho, không thừa không thiếu, vừa đủ để cô rời đi.
Không biết mấy tháng qua Trần Trình có nghĩ đến cô không?
Cô đã nghĩ về thiếu gia rất nghiêm túc, những suy nghĩ ấy vừa tình nồng ý mật, vừa đau thấu tâm can.
Ngay cả nơi sâu nhất cõi lòng cũng nuôi một tia hi vọng: Trần Trình sẽ đến tìm cô chứ, cho dù cô đã xóa anh, nhưng nếu thật sự muốn tìm thì vẫn luôn có cách.
Hiện thực đã lạnh lùng vả mặt cô: Không có.
Thiếu gia là ai, mất cô cũng không đau không ngứa, hà tất vì một thân cây mà bỏ cả rừng rậm.
Cô đã rút ra được bài học đắt giá trong mùa hè này: Đừng quá coi trọng bản thân.
Phía xa có quả cầu tuyết bay đến, là đàn em trong chung cư của cựu giáo viên.
“Chị Lâm Hàng! Chơi ném tuyết với bọn em đi!” Cô bé lùn tịt vẫy tay với cô.
“Được thôi.” Cô mỉm cười bước tới.
Chúa trời không thương xót bất cứ ai trên đời, huống chi là kẻ chỉ suýt thành người yêu.
Cô chẳng qua là một trò tiêu khiển nhất thời thôi.
…
Sau khi chứng kiến cảnh Lâm Hàng nâng ly ngày đó, Trần Trình chọn cách tê liệt bản thân để trốn tránh thực tại.
Anh lao mình vào công việc vô tận, cố gắng tiêu diệt thứ cảm xúc vi diệu mà mãnh liệt này.
Thiếu gia chạy vòng quanh thế giới, hôm nay uống trà ở Kyoto, ngày mai ngồi khinh khí cầu ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Đến cuối cùng, anh chẳng nhận được gì ngoài sự kiệt sức.
Đêm khuya trằn trọc trở mình trên giường lớn, tất cả những gì anh nghĩ đến là cô. Sáng sớm tỉnh dậy, trong cơn bực dọc ngái ngủ, điều anh nghĩ đến vẫn là cô.
Lâm Hàng quả thực chính là lỗi sai duy nhất trong cuộc đời “Thuận buồm xuôi gió” của anh.
Rõ ràng người bị đá đít là anh, sao người không thể quên được vẫn là anh.
Cuối tuần ăn sáng ở nhà, món trứng rán của Trần Lộ Mạn khiến anh nhớ đến bữa sáng mà Lâm Hàng nấu cho anh hôm đó.
Trần Lộ Mạn không biết sao anh trai cứ nhìn chằm chằm vào món trứng rán của mình.
Cô bị nhìn đến nổi da gà, không nuốt nổi cơm, bèn ngập ngừng hỏi: “Anh, hay anh ăn nhé…?”
Trần Trình lắc đầu.
Trần Lộ Mạn thấy dạo này trạng thái tinh thần của anh trai không được tốt lắm, người ở đây nhưng hồn cứ bay xa ngàn dặm ấy.
Hôm nay không có lớp học, cô muốn đi dạo SKP, Trần Trình bảo sẽ đi cùng với cô.
Bây giờ đã sang đông, dự báo thời tiết hôm qua và hôm nay đều nói có tuyết rơi, Trần Lộ Mạn phải mất một lúc mới mặc xong quần áo, khi cô đến cửa, Trần Trình đang xỏ giày vào.
“Anh cãi nhau với Lâm Hàng à?” Trần Lộ Mạn đặt ra vấn đề.
Trần Trình bị Trần Lộ Mạn chọc trúng chỗ đau, tay buộc dây giày cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn em gái: “Làm sao em biết?”
“À.” Trần Lộ Mạn chỉnh tóc tai, “Trên mặt anh viết: Tôi cãi nhau với người khác.”
Anh bộc lộ cảm xúc rõ đến vậy không? Anh hỏi, “Vậy tại sao phải là Lâm Hàng?”
Trần Lộ Mạn chớp mắt: “Trực giác.”
Trần Trình im lặng.
Tài xế đưa hai người đến SKP rồi dừng xe, bông tuyết rơi trên cửa sổ, chỉ thoáng chốc đã tan chảy.
Anh đột nhiên thay đổi quyết định.
Trần Trình xoay đầu nhìn em gái: “Lát nữa em tự dạo nhé.”
Trần Lộ Mạn đang liên hệ với nhân viên bán hàng qua điện thoại, bảo cô sắp đến rồi, nên không nghe rõ Trần Trình nói cái gì, ngơ ngác hỏi: “Hả?”
Thiếu gia rút điện thoại ra, chuyển 20 vạn cho Trần Lộ Mạn.
“Anh đang có việc. Em tự dạo đi, không đủ thì nhắn cho anh.” Giọng anh trầm xuống, Trần Lộ Mạn nghe xong liền hối hận, sao nãy mình không “Hả?” thêm vài tiếng nhỉ.
Chia tay Trần Lộ Mạn, Trần Trình dự định sẽ tự mình ngồi thử tuyến 1.
…
“Hành khách thân mến, vui lòng chuyển thiết bị di động sang chế độ máy bay, máy bay của chúng tôi chuẩn bị cất cánh.” Giọng nói lịch sự của tiếp viên hàng không truyền khắp cabin.
Lâm Hàng nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong điện thoại, là Hương Sơn mà cô và anh đến thăm hôm đó, cô bấm nút xóa.
Vị trí của cô là bên cạnh cửa sổ, quay đầu là cửa thoát hiểm, có thể nhìn thấy cánh máy bay bên ngoài.
Máy bay bắt đầu chuyển bánh, tiếng khóc của cô gái bên cạnh vẫn chưa chịu dứt từ khi ngồi xuống, Lâm Hàng lấy khăn giấy trong túi xách ra, đưa cho cô ấy.
Cô gái nức nở nói lời cảm ơn đứt quãng.
Đến tận khi máy bay lướt trên mây trắng, cô gái vẫn còn ỉ ôi.
Lâm Hàng kiên nhẫn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
“Chia, chia tay.” Tạ Dụng Đồng khịt mũi, “Tôi bị một thằng sở khanh đá.”
Cô sững sờ, không biết nên nói gì, đành vỗ vai cô gái một cái.
“Tôi tên là Tạ Dụng Đồng.” Cô gái cuối cùng cũng bình tĩnh nói chuyện với cô.
“Lâm Hàng.” Cô nhẹ nhàng đáp.
Điểm đến của chuyến bay này là Los Angeles, chặng đường dài 12 tiếng đồng hồ, chi bằng kết bạn với nhau giải tỏa cơn buồn chán.
…
Trần Trình đi từ đường cao tốc vào ga, đi bộ xuống tầng ngầm, mỗi bước bậc thang anh lại cảm nhận rõ hơn “hương vị độc đáo của tuyến 1” trong miệng Lâm Hàng.
Hôm nay thiếu gia mặc một chiếc măng tô dài, trong lúc đợi tàu điện ngầm, có mấy cô gái tưởng nhầm anh là minh tinh, trốn cách đó không xa lén chụp ảnh.
Anh quay đầu cười hiền.
Chờ tàu điện ngầm đến, anh sải đôi chân dài bước vào, điều đầu tiên anh nhìn thấy là dòng chữ đỏ “Hôm nay đã khử trùng”.
Dòng hoài niệm dồn dập bao trùm lấy anh.
Trần Trình nhớ đến Lâm Hàng bị anh ôm vào lòng trên MTR ngày hôm đó.
Cửa xe đóng lại, đưa các hàng khách đến điểm dừng chân của họ.
Tuyến 1 đúng như những gì cô nói, nó quá cũ và ồn ào, át đi tiếng nói của đám đông, chỉ còn lại tiếng gió rít gào.
Tàu dừng ở Quốc mậu, Trần Trình lại nhớ đến Lâm Hàng đến Bạc Thái làm hồi trước, mỗi ngày đều phải lên xuống ở trạm này.
Anh đã chia sẻ thói quen với cô ở một thời không khác.
Cuối cùng anh cũng có cơ hội để “nhớ thương một người”, nhưng sao anh chẳng cảm nhận được niềm vui chút nào, chỉ toàn là đắng cay chua xót.
Lâm Hàng là đồ lừa đảo.
Trần Trình ngồi một lúc rồi xuống xe tại Kiến Quốc Môn. (*)
Anh lấy điện thoại ra, bấm số của Trần Gia Minh.
Bắc Kinh tuyết rơi rồi, giờ tìm cô chắc không quá phận đâu nhỉ.
(*) Kiến Quốc Môn nằm ở giao lộ của đường vành đai số 2 phía Đông của đại lộ Trường An. Ban đầu nó là một cổng thành được xây dựng dưới thời cai trị của Nhật, và được gọi là Khải Minh Môn vào thời điểm đó. Sau khi quân Nhật đầu hàng, trước sự yêu cầu mạnh mẽ của đông đảo quần chúng nhân dân, ngày 9 tháng 11 năm 1945, cổng thành được đổi tên thành Kiến Quốc Môn.
*
Người đưa thư – Vương Phi