Lâm Hàng đã xây dựng tâm lý rất nhiều trước khi xóa Trần Trình.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Gia Minh kêu cô đến văn phòng nói chuyện, cô lại bước lên tàu điện ngầm, tuyến 1 tuy đông đúc nhưng buổi chiều đã vãn hơn, cô đi vào tìm một chỗ ngồi xuống.
Đối diện là một nhà ba người vừa đến thăm quảng trường Thiên An Môn, cô nhóc ríu rít kể bố mẹ nghe về những cảm xúc mới lạ của mình, rồi bất chợt chạm mắt với Lâm Hàng.
Lâm Hàng mỉm cười với cô nhóc, người bạn nhỏ cũng cười với cô.
Cô nhìn sang chỗ khác, trông thấy dòng chữ “Hôm nay đã khử trùng” được viết trên kính.
Cuộc trò chuyện với Trần Trình trên MTR bỗng ùa về trong tâm trí.
Vận đổi sao rời, lòng người cũng dao động, cuộc trò chuyện ngọt ngào khi ấy lại như cứa vào tim cô lúc này.
Lâm Hàng lấy điện thoại ra, mở màn hình, thay đổi hình đại diện, rồi mở khung thoại với Trần Trình, thấy lúc nãy anh hỏi cô về lịch trình hôm nay.
Có thể mường tựa ra anh đã vội vã trở về nước như thế nào, áng chừng thiếu gia còn chuẩn bị bất ngờ cho buổi gặp hôm nay nữa, tiếc là cô vô phúc tận hưởng.
Cô lướt lên xem lại đoạn hội thoại giữa mình và anh, hóa ra hai người có thể nói nhiều điều vớ vẩn nhàm chán như vậy.
Cô có muốn xóa anh không?
Cơn tức giận qua đi, thật ra lúc này cô đã bình tĩnh lại, có lẽ đợi anh dỗ dành mình thì biết đâu chuyện này sẽ trôi qua.
Biết đâu.
Ngón tay của cô ngập ngừng trước màn hình.
Những khoảnh khắc cô ở bên Trần Trình cứ hiện ra trước mắt, tuy chỉ là vui vầy ngắn ngủi nhưng rất chân thật.
Giả sử bây giờ họ có thể thành đôi, thì vấn đề tồn tại giữa hai người vẫn là một ngọn núi lửa ngủ yên, sẽ phun trào vào một ngày nào đó. Hoàn cảnh gia đình không bình đẳng, địa vị xã hội không bình đẳng, thậm chí cả tình yêu cũng không bình đẳng____ Anh yêu cô được bao nhiêu?
Có lẽ duyên phận đã sớm kết thúc ở Hương Sơn, những ngày sau đó chỉ là quà tặng kèm, là ông trời xót thương cho những năm tháng đơn phương cay đắng của cô mà thôi.
Cuối cùng cô bấm nút xác nhận.
Mối liên hệ tốn biết bao công sức mới xây dựng được đã tan thành mây khói.
Dao sắc chặt đay rối, mắc chỗ nào cắt chỗ đó.
Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ khổ sở còn hơn là sa vào tình yêu cuồng nhiệt rồi phải dừng lại.
Có đau đớn mới có có cảm giác chân thực, cũng là lúc tạm biệt những mơ hồ bị hạnh phúc bủa vây.
Đã đến điểm dừng cô muốn xuống, Lâm Hàng vẫy tay với bạn nhỏ đối diện.
Cô nhóc cũng vẫy tay chào cô.
Tiếng ồn của tàu điện ngầm quá lớn, át đi câu chào tạm biệt của cô.
Cuối hè vẫn nóng hầm hập, nhưng cảm giác không giống như hồi giữa hè, khi bước vào tòa nhà cao ốc, Lâm Hàng bị gió lạnh điều hòa thổi run cả người.
Trước khi gặp được giáo sư, cô tinh mắt phát hiện cái đầu xù của Phương Tử Chính trong văn phòng luật.
Cậu đeo huy hiệu trên ngực, đang rủ rỉ với cô gái bên cạnh, không biết cậu trêu cái gì mà cô gái đỏ mặt vỗ vai cậu.
Có vẻ như cả hai đều đến đây thực tập.
Lâm Hàng cố ý tránh đi, không chào Phương Tử Chính.
Những lời cô nói đã có tác dụng, Phương Tử Chính không để tâm vào mấy chuyện vụn vặt như cô, tốt quá.
Cậu sẽ không giống như cô.
Tốt quá.
Lâm Hàng gõ cửa phòng làm việc của Trần Gia Minh.
Lúc nhận được điện thoại của Lâm Hàng, Trần Gia Minh đã rất ngạc nhiên. Ông nhớ trước đây khi ông hỏi cô ở Hồng Kông, cô nói mình chưa có kế hoạch gì về vấn đề này. Không biết điều gì đã khiến cô đột nhiên muốn đi du học.
“Ngồi đi.” Ông bảo với Lâm Hàng.
“Trần par___” Lâm Hàng chào Trần Gia Minh, chưa kịp nói xong đã bị Trần Gia Minh cắt ngang, “Em vẫn học trọng tài?”
Lâm Hàng không biết mình bị nhìn thấu ở đâu, bèn nói thật kế hoạch của mình: “Không, học mua bán sáp nhập.”
Trần Gia Minh không ngạc nhiên chút nào, đây là con đường leo lên ngành sản xuất nhanh nhất, lối tắt thuận tiện nhất____ để kiếm tiền.
Ông nhấp một ngụm trà: “Em muốn vào trường nào?”
“Harvard, học JD.” Lâm Hàng trả lời.
“Thế học phí…” Trần Gia Minh ngắt lời.
“Em sẽ xin trường hỗ trợ.” Lâm Hàng trả lời.
Trần Gia Minh tự tin nghiên cứu sinh của mình có thừa kỹ năng trong việc tự tìm hiểu, chuẩn bị. Học bổng của Harvard đều thuộc dạng need blind, không phụ thuộc vào hồ sơ nhập học và học bổng cũng không hề nhỏ.
“Tôi sẽ viết thư giới thiệu cho em, còn ngoại ngữ và các giấy tờ khác thì tự em lo liệu.” Ông đáp ứng cho Lâm Hàng, quả thực mấy năm nay cô đã giúp ông rất nhiều, nói thật lúc cô xin tốt nghiệp sớm, ông còn khá tiếc vì không còn ai “lao động miễn phí” cho nữa.
“Em còn một việc muốn nhờ.” Lâm Hàng nói.
Bây giờ mà xin thì ít nhất sang năm sau mới có thể nhập học, nhưng cô chỉ muốn trốn khỏi thành phố này càng nhanh càng tốt.
Ở lâu thêm một ngày, cô sẽ nhớ Trần Trình thêm một chút.
Không thèm nhớ anh, không được tìm anh, mới có thể dứt mọi muộn phiền.
“Em muốn xin làm việc tại văn phòng nước ngoài của công ty thầy.”
Trần Gia Minh ngẩn người.
“Em sẽ tiếp tục dịch bản thảo cho thầy. Nếu cần gì khác, thầy có thể liên hệ với em bất cứ lúc nào.” Lâm Hàng đưa ra mồi nhử.
“Vị trí nào cũng được, kể cả là thực tập sinh.”
Ông rơi vào trầm tư, chỉ là một cơ hội làm việc thôi, Lâm Hàng quả thực là một đối tác làm việc tốt, tiến cử cô sẽ không làm tổn hại đến mặt mũi của ông, hơn nữa ông cũng không có hơi sức đi dịch đống bản thảo kia, Lâm Hàng đã điểm đúng huyệt tử.
Một lúc sau, Trần Gia Minh nói: “Được rồi, tôi sẽ gửi thư giới thiệu đến văn phòng nước ngoài khi em nộp hồ sơ.”
Lâm Hàng cúi gập người chào ông.
Khi cô rời khỏi văn phòng, vừa đóng cửa đã nhìn thấy Phương Tử Chính khoanh tay đứng chờ.
“Tại sao vừa rồi đàn chị lại giả vờ như không thấy em?” Cậu nhẹ nhàng hỏi.
Đương lúc Lâm Hàng muốn biện minh, Phương Tử Chính đã nói tiếp:
“Chị có muốn đi uống trà sữa với em không?”
“Đừng lo, hiện tại em có bạn gái rồi.” Như sợ Lâm Hàng không đồng ý, cậu liền nói thêm câu này.
“Cũng được, nhưng em phải báo với cô ấy một tiếng.” Cô gật đầu.
“Nhất trí.” Phương Tử Chính mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng.
*
Đủ thời gian – Chu Bách Hào