Non Nối Non Xanh

Chương 46




Lâm Hằng vốn đã nổi nóng, nhưng khi nhìn thấy Trần Trình, cả người cô run lên vì giận.

Không hổ là người mà cô thương thầm nhiều năm, ngay cả lúc chọc giận cô cũng có thể đánh trúng điểm cô ghê tởm nhất.

Trần Trình nhận thấy sự kỳ lạ của cô, bèn khó hiểu hỏi, “Có chuyện gì thế?”

Cô đóng tài liệu trong tay, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói với Trần Trình bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Tại sao Quách Mỹ Trân cũng là người đại lý?”

“À.” Trần Trình đã hiểu, hóa ra là chuyện này, “Quên nói với em, có nhà đầu tư nhờ tôi thêm tên cô ta vào.”

Anh ý thức được điều này có thể khiến Lâm Hàng không vui, liền nhanh nhảu nói thêm: “Em không cần quan tâm, cô ta không tham gia chia công.”

Sợi dây trong tâm trí Lâm Hàng đứt phựt.

Hóa ra Trần Trình nghĩ cô tức giận vì lo lắng chuyện Quách Mỹ Trân tham gia chia công.

Cô nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới, không khác ngày chia tay cô là mấy, vẫn quần là áo lượt, đẹp trai ngời ngời.

Vẫn đứng trên đài cao chống mắt nhìn cô mỏi mệt.

Lâm Hàng chợt cảm thấy rất thất vọng, trước kia nhẫn nhịn đủ loại gian khổ, ngay giây phút này lại cảm thấy mình sắp ngã quỵ.

“Trần Trình.” cuối cùng cô ấy nói sau hàng chục giây im lặng, “Anh chưa từng mất đi thứ gì đúng không?”

Làm sao thiếu gia có thể mất đi thứ gì được chứ? Mọi thứ anh đều dễ dàng có được, kể cả khi mất đi cũng chẳng sao, chỉ cần thay cái mới là được.

“Anh biết tại sao em lại chấm bài thi cho Trần Lộ Mạn không?” Lâm Hàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, “Trần Gia Minh có rất nhiều nghiên cứu sinh, tại sao cứ phải là em chấm bài thi?”

“Còn cả việc lên lớp dạy thay nữa, anh đã bao giờ nghĩ về lý do chưa?”

“Anh có nhớ ngày gặp em ở sân bay không? Cái ngày mà anh tạt cà phê vào em đó.”

Trần Trình không biết sao Lâm Hàng lại nhắc đến mấy chuyện này, nên thành thật im lặng.

Lâm Hàng tiếp tục: “Mỗi học kỳ em chấm thay Trần Gia Minh mấy trăm bài thi, sau đó soát lỗi và tải chúng lên web của trường. Trần Gia Minh thường xuyên phải ra tòa, mỗi khi có xung đột lịch trình, em sẽ là người lên lớp dạy thay. Hôm đó ở sân bay, em đi đón khách hàng hộ thầy ấy, trên tay vẫn còn ba bản thảo cần phải dịch.”

“Tôi biết là em nỗ lực____” Trần Trình ngắt lời cô.

Lâm Hàng không cho anh cơ hội nói tiếp: “Em tốn biết bao công sức mới có được sự đồng ý của thầy ấy, và tham gia vào vụ án này.”

Em tốn biết bao công sức mới khiến Trần Gia Minh nhìn em, mới khiến anh nhìn em.

Anh đành phải an ủi cô: “Sau này còn rất nhiều cơ hội, sau này các vụ trọng tài tôi sẽ để em làm hết.”

Lâm Hàng bỗng phì cười.

“Quách Mỹ Trân là bạn cùng phòng của em, cũng là nghiên cứu sinh của Trần Gia Minh.”

Thiếu gia điếng người.

“Miệng cô ta rất ngọt, hay xum xoe, Trần Gia Minh rất quý cô ta. Dù cô ta không chấm bài thi, không lên lớp dạy thay, không đi đón khách hộ nhưng vẫn được thầy ấy ưu ái.”

“Em thì khác. Em cần cù chăm chỉ, nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.”

Để có thể ghi tên lên trang giấy này, cô đã trèo đèo lội suối, chẳng quản khó khăn. Còn Quách Mỹ Trân thì sao? Một bước lên mây.

Trần Trình im lặng, Lâm Hàng nói đúng, mọi chuyện đến với anh quá suôn sẻ, anh thật sự không có cơ hội trải nghiệm hành trình tất tả của cô.

“Vậy anh biết em đã tất bật thế nào cho vụ án này không? Từ lúc bắt tay vào làm, em chưa từng có một đêm ngon giấc. Khi tìm kiếm tài liệu thậm chí có văn bản tiếng Thụy Điển, một chữ bẻ đôi em cũng không biết. Tất cả tài liệu đều do em viết, cả phần của Trần Gia Minh, đến cả nói câu gì, hỏi lời nào cũng do em chuẩn bị. Ba ngày trước khi mở phiên tòa, em không ngủ quá 10 tiếng, tất cả các vấn đề và điểm đáng ngờ có thể có của trọng tài, em đều lục hết. Em đã nói là em sẽ không thua, anh có từng nghĩ tại sao em sẽ không thua chưa?!” Cô nói xong câu cuối thì càng thêm kích động.

“Quách Mỹ Trân đã làm gì? Cô ta thậm chí còn không nhớ nổi tên công ty nguyên đơn, cô ta có thể làm gì?!”

“Em không quan tâm cô ta có tham gia chia công hay không, em chỉ quan tâm tại sao cô ta lại là người đại lý.”

Lâm Hàng cảm thấy mình lúc này đã phát điên, cô giống như một đứa trẻ không lấy được món đồ chơi, khóc lóc ầm ĩ, xé khăn trải bàn, cuối cùng ném hết đồ đoàn xuống đất cho chúng vỡ tan tành.

Trần Trình bị khí thế hung hãn của Lâm Hàng dọa sợ, anh kiềm chế nói: “Tôi không biết chuyện của em và Quách Mỹ Trân.”

Lâm Hàng vẫn cười, nhưng nụ cười của cô khiến lòng anh run rẩy.

“Biết rồi thì sao, kết quả này sẽ thay đổi ư?”

“Anh là doanh nhân, cán cân trong lòng anh nghiêng về bên nào, anh thừa biết. Là vụ án của em thì thế nào, không phải vụ án của em thì thế nào, dù em và Quách Mỹ Trân có thù giết cha cũng chẳng thay đổi được gì.”

Từng câu từng chữ của Lâm Hàng đánh thẳng vào tim anh, như đinh đóng lên cột.

Đúng vậy, nếu vụ án này không phải Lâm Hàng xử lý thì sao? Chỉ là một vụ trọng tài thôi mà, sao có thể so sánh với lợi ích khổng lồ được? Tiếng lòng anh thành thật trả lời.

“Trước nay anh chưa từng nghĩ tới em.” Lâm Hàng chán nản đưa ra kết luận.

Trần Trình há miệng thở dốc nhưng cuối cùng lại không phát ra tiếng động nào. Anh có nghĩ đến cô, khi công tác ở Mỹ, từng giây từng phút anh đều muốn về nước tỏ tình với cô, anh bay hết chuyến này đến chuyến khác chỉ để được đứng trước mặt cô lúc này.

Nhưng mà, bị người yêu tàn nhẫn vạch trần sự nhỏ nhen trong lòng cũng không phải cảm giác tốt đẹp gì, anh chưa bao giờ bị chỉ trích gay gắt như vậy, lòng tự trọng không nhịn được mà biện minh cho chính mình: “Em nghĩ mình là ai?”

Anh nói xong thì sững sờ.

Lâm Hàng cũng sững sờ.

Một lát sau, ngay lúc Trần Trình hối hận vạn phần muốn xin lỗi thì Lâm Hàng đột nhiên nói: “Tôi chẳng là ai hết.”

Trong lòng Trần Trình có một giọng nói đang hò hét: Em là, mau nói cho cô ấy biết em là.

Cô lạnh nhạt nhìn Trần Trình: “Anh là một doanh nhân giỏi, nhưng tuyệt đối không thể là một người tình tốt.”

“Bởi vì anh không xứng được yêu chút nào.”

Lâm Hàng cầm trong tay tài liệu chứng minh: “Phiền Trần tổng thần thông quảng đại gạch hai chữ ‘Lâm Hàng’ này đi, coi như tôi chưa từng xử lý vụ án này.”

“Ai thích làm luật sư đại lý thì làm, tôi khinh đặt tên cạnh cô ta.”

Nói xong cô bước ra khỏi văn phòng.

*

Hiến thế – Trần Tiểu Xuân