Non Nối Non Xanh

Chương 37




Phải một lúc sau Trần Lộ Mạn mới phản ứng lại, sao chị Phó Hàm cũng biết Lâm Hàng thế?

Phó Hàm giải thích rằng ba người họ là bạn học cấp ba.

Bảo sao, hóa ra là quen từ trước, cái đầu vốn không mấy nhanh nhạy của Trần Lộ Mạn càng quay mòng mòng.

Lại nhớ đến con điểm 100 của mình.

Rồi nhớ đến biểu cảm của anh trai lúc ấy.

Chị Phó Hàm luôn muốn nói chuyện với anh trai trong bữa tối hôm đó.

Ban nãy rõ là anh trai vừa mới tỉnh dậy.

Bộ não nhỏ bé của Trần Lộ Mạn vẫn không thể hợp lý hóa các mối quan hệ này, càng không thể thiết lập bất kỳ kết nối nào.

Bỏ đi, không nghĩ nữa, liên quan quái gì đến mình.

Cô mở khung chat với bộ phận bán hàng của Hermès ra, bắt đầu chọn màu cho chiếc túi tiếp theo của mình.

Cuộc đời ngắn lắm, cứ làm những chuyện khiến đầu óc mình thoải mái thôi.

Trần Trình cũng đang đoán.

Sau khi tiễn Lâm Hàng, anh lái xe đến một tòa nhà văn phòng khác, trên đường đi không khỏi rơi vào trầm tư.

Sở dĩ anh trả lời Trần Lộ Mạn “Em đoán đi” là bởi vì ngay cả bản thân anh cũng không có đáp án cho câu hỏi này.

Anh đào hoa từ thuở thiếu thời, giờ phút này lại hoang mang choáng ngợp như một đứa trẻ.

Anh nhận ra mình càng ngày càng quan tâm đến Lâm Hàng.

Trần Trình cẩn thận nhớ lại, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Anh từng cho rằng một mối quan hệ là thứ hoàn toàn có thể kiểm soát được. Điều những cô bạn gái anh cần là gia thế hiển hách, ngoại hình bảnh bao và tài phú hơn thường của anh___ Anh chỉ cần làm tốt những việc “Trần Trình” nên làm, tự nhiên sẽ có nô nức yến oanh nối nhau mà đến.

Ít nhất thì trước khi Lâm Hàng xuất hiện, vẫn luôn là như vậy.

Nhưng Lâm Hàng cần gì ở anh? Cho dù mấy năm nay không hề nghe tin tức của anh, Lâm Hàng vẫn yêu anh say đắm.

Hào quang thời niên thiếu của anh có đủ chói lọi trong ngần ấy năm không?

Đột nhiên rất muốn biết Lâm Hàng cảm thấy thế nào khi bị anh xé bức thư tình, nhưng bữa cơm hôm đó Lâm Hàng đã nói không sao hết.

Ngã tư đường, đèn đỏ lại bật lên, anh phanh gấp.

Trước mặt là đám đông vội vã, đủ loại khuôn mặt, hối hả băng qua đường.

Đèn đỏ dừng lâu, anh gõ ngón tay vào vô lăng.

Thiếu gia nhớ về lòng kiêu ngạo của mình, đó là cách anh nhìn nhận về hành động, lựa chọn của mình, là sinh ra đã ngậm thìa vàng, là thuận buồm xuôi gió suốt 20 năm cuộc đời.

Lòng kiêu ngạo ấy đã mang đến cho anh một cảm giác “sợ thua, muốn thắng”.

Tuyệt đối không thừa nhận thất bại, chỉ muốn chiến thắng và giành lấy vị trí đầu tiên.

Cuối cùng, đèn xanh đã bật sáng, báo hiệu có thể đi tiếp.

Trong nháy mắt Trần Trình bỗng tỏ tường, anh sợ mình rung động.

Khác với các từ ngữ tiêu chuẩn biểu đạt cùng một loại cảm xúc như chân thành, thẳng thắn, “rung động” là sự tổng hòa của hạnh phúc, căng thẳng, lo lắng, ghen tị, chua xót và thậm chí là đớn đau; là “Mỗi phút mỗi giây không biết thế nào cho phải” dưới ngòi bút Mộc Tâm, là sự bất lực không lối thoát của một người khốn cùng.

Yêu một người không phải là thua sao? Cảm xúc của ta bị người nắm giữ, mỗi cái nhấc tay nhấc chân, mỗi nụ cười ánh mắt của người đều khiến ta vui buồn lẫn lộn.

Anh chỉ muốn tận hưởng cảm giác được kiểm soát hoàn toàn mọi thứ, muốn tiến vào quan hệ thân mật thì tiến vào, muốn tách ra thì tách ra, không bị gánh nặng bởi tình yêu.

Anh là thần may mắn, điều khiển từng phút từng giây.

Đối với những người chưa yêu ai bao giờ, khoảnh khắc rung động chính là khoảnh khắc họ “nhận thua” với quá khứ của mình.

Có lẽ lần này anh đã thua? Anh đã bị Lâm Hàng làm cảm động?

Trong đầu anh tràn ra rất nhiều khoảnh khắc ở cùng cô, cô nghiêm túc giảng anh nghe về trọng tài, cô kéo anh vào WC nam chứng tỏ “thành ý” của mình, cô giật nửa điếu thuốc của anh để hút, cô làm bữa sáng cách đây không lâu.

Vô số kỷ niệm.

Phía sau truyền đến một tiếng còi tức giận, Trần Trình mới nhận ra mình đã dừng ở ngã tư này quá lâu.



Lâm Hàng quay lại Bạc Thái lấy tài liệu cần thiết, sau đó đến văn phòng luật tìm Trần Gia Minh.

Các tài liệu chuẩn bị đã được hoàn thiện, chỉ cần chữ ký của người hướng dẫn. Tổ chức trọng tài trong trường hợp này đã chọn HKIAC (*), phiên điều trần cũng diễn ra tại Hồng Kông. Phiên điều trần sẽ được tổ chức trong vài ngày tới.

(*) HKIAC – Trung tâm Trọng tài Quốc tế Hồng Kông là một tổ chức có trụ sở tại Hồng Kông, cung cấp các dịch vụ giải quyết tranh chấp thay thế từ trọng tài quốc tế được quản lý và đặc biệt đến hòa giải, xét xử và giải quyết tranh chấp tên miền. Nó được thành lập vào năm 1985.

Nhưng không ngờ cô lại gặp được Quách Mỹ Trân ở văn phòng.

Lần này Quách tiểu thư chẳng thèm nhìn cô một cái.

Lâm Hàng lướt qua cô ta, đi vào văn phòng giáo sư.

Trần Gia Minh trò chuyện với cô một lúc rồi ký tên, nhân tiện khen cô chuẩn bị tài liệu khá tốt.

Nhưng đã không còn cảm giác phấn khích đến rối rít cảm ơn như được khen lần đầu nữa.

Việc bạn cảm ơn cấp trên sẽ chỉ khiến họ càng thoải mái khi sai sử bạn thôi, vì sau những phản ứng quá khích như vậy, họ phát hiện chỉ cần khen bạn đôi câu là có thể khiến bạn sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho họ.

Cô chào tạm biệt Trần Gia Minh, dự định sẽ bế quan vài ngày để làm quen với tài liệu và chuẩn bị cho phiên tòa một cách nghiêm túc.

Lâm Hàng ra khỏi văn phòng luật, tầm này đã là giữa hè, cuối tháng 7 đầu tháng 8, cái nắng oi ả làm con đường vắng tanh.

Điều hòa trong văn phòng chạy quá tốt, nên vừa bước ra khỏi cửa, cô liền cảm thấy toàn thân bị sóng nhiệt bao trùm.

Nhưng cô không quan tâm chút nào, tiếp tục bừng bừng hứng thú đi dạo.

Cô yêu mùa hè này kinh khủng, yêu hết mọi phần của nó.

Đúng lúc này WeChat nhảy lên một thông báo:

Matt: “Tối nay đi ăn không?”

Cô đang định trả lời, thì tin nhắn tiếp theo đã gửi đến:

Matt: “Là nhà hàng mà tôi ăn cùng bạn học cấp ba ấy.”

Trần Trình đã đặt lịch ở Kinh Triệu Doãn mấy ngày trước, anh không quên mình từng hứa với Lâm Hàng rằng sẽ đưa cô đi ăn.

Khi soạn tin nhắn WeChat cho Lâm Hàng, anh bỗng chú ý đến chữ “Lâm” được viết trên ảnh đại diện của cô.

Anh nheo mắt nhìn kỹ.

Ai viết nhỉ?

Tối nay hỏi cô mới được.

WeChat có thông báo, Lâm Hàng nói đồng ý.

Matt: “Lát tôi qua đón em nhé.”

Tâm trạng của Trần Trình mang theo một chút vui vẻ mà chính anh cũng khó có thể nhận ra.

*

Tô Mi – Ngô Vũ Phi