“Tại sao đột nhiên lại muốn đi Hương Sơn?” Trần Trình hỏi.
“Cũng không phải đột nhiên, lát nữa tôi sẽ nói.” Lâm Hàng cúi đầu nhìn mũi chân.
Trần Trình và Lâm Hàng đang sắm quần áo tại SKP vì thiếu gia không muốn mặc quần áo chỉnh tề đi leo núi.
Anh chọn một chiếc áo phông đơn giản ướm lên người Lâm Hàng, rồi thẳng tay ném nó cho nhân viên bán hàng.
Lúc thanh toán, Lâm Hàng trông thấy Trần Trình ký hóa đơn từ máy POS mà không buồn chớp mắt, có mấy cái quần áo và hai đôi giày mà ngốn tận 5 vạn.
Nhân lúc thay quần áo trong phòng thử đồ, Lâm Hàng lật tag áo ra nhìn, phát hiện riêng món này đã hết 5.000 tệ.
Học bổng một kỳ của cô chỉ mua nổi hai cái áo.
Cô khẽ thở dài, thay quần áo, sau đó cho quần áo cũ vào túi giấy, nhân tiện buộc lại tóc đuôi ngựa.
Chờ khi cô ra ngoài, Trần Trình đã ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại của mình, vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười.
Nom giống một cặp tình nhân đi mua sắm cùng nhau.
Bây giờ nhận được quá nhiều, liệu sau này mất đi, nỗi đau có nhấn chìm cô như thủy triều không?
Cô còn chưa hoàn toàn nhận được, đã toan lo đến chuyện mất đi.
Joan Anderson (*) từng viết, “Âu cũng do tôi quá sợ thất bại, nên dễ dàng quên đi những gì mình đạt được, chỉ đáu hoài những thứ đã vuột mất.” Khinh thường nhìn lại, cho rằng đây chẳng qua là sợ hãi trước thành công, kẻ nghĩ như vậy thường thiếu dũng khí đối mặt với khó khăn.
Nhưng khi thật sự dũng cảm tiến thẳng đến đỉnh cao lạnh giá, ta mới nhận ra đứng trên cao thật sự rất đáng sợ.
(*) Joan Anderson: một tác giả người Mĩ, nổi tiếng với tác phẩm Year By The Sea.
“Đi thôi.” Nam thần lại biến thành cậu nhóc.
“Ừ.” Ngoài từ này ra, cái đầu thông minh của cô không nảy được đáp án gì khác.
Hai người tung hoành hồi lâu, lúc đến Hương Sơn đã là quá chiều.
“Nhanh lên, 6:30 đóng cửa rồi.” Dì bán vé ngoài cửa tốt bụng nhắc nhở.
“Đi cáp treo lên, rồi đi bộ xuống.” Lâm Hàng đề nghị.
“Được.” Trần Trình đồng ý.
Họ ngồi vào khoang sắt đi dần lên cao.
“Tại sao không phải đột nhiên muốn đến Hương Sơn?” Trần Thừa nhắc lại câu hỏi vừa rồi.
Lâm Hàng chống tay lên ghế ngồi, trước mặt cô là non nửa thành phố Bắc Kinh và cây cối tốt tươi trên núi vào giữa mùa hè.
“Lần đầu tiên tôi thấy anh là ở đây.”
“Anh không tham gia khóa huấn luyện quân sự đầu năm lớp 10, mãi đến chuyến du lịch mùa thu của trường mới chịu xuất hiện.”
“Ừm, vì lúc đó tôi đi Nha Trang lặn biển.” Trần Trình trả lời.
“Hôm du lịch mùa thu, anh không đi cùng đoàn xe của trường mà được tài xế riêng chở đến. Lúc đến, lớp anh vẫn chưa tới nên anh đứng đợi ở cổng.”
“Lúc đó cô liền nhìn trúng tôi?” Trần Trình nhướng mày.
“Ừ,” Lâm Hàng nhìn vào mắt Trần Trình, “Tôi chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy.”
Tuy không phải lần đầu tiên có người khen vẻ ngoài của anh, nhưng trong lòng thiếu gia lúc này vẫn có chút xấu hổ.
Không nhiều, chỉ một chút thôi.
“Yêu đơn phương cũng là một loại tình yêu, và một trong những thành phần cấu tạo nên tình yêu là ánh nhìn chăm chú.”
“Tôi hoàn toàn không thể rời mắt đi được, cứ mãi ngắm nhìn anh.”
Người trước mặt bật cười.
“Thế tôi trước đây đẹp hay tôi bây giờ đẹp?” Anh không nhịn được mà trêu Lâm Hàng.
“Anh vẫn luôn rất đẹp.” Lâm Hàng đưa ra kết luận, “Nhưng tôi thì không, tôi đã mất nhiều năm mới có được vẻ ngoài ưa nhìn như bây giờ.”
“Ồ,” Anh nhớ sáng nay Phó Hàm có nói cô gầy đi nhiều quá, “Vậy nên cô giảm cân?”
“Ừ.” Lâm Hàng gật đầu.
Cô tự hỏi có nên nói cho anh biết về bức thư tình bị xé hay không, nhưng nghĩ lại lại thấy bỏ đi, không khí bây giờ đang rất tốt, rất lãng mạn, không cần thiết phải làm người con trai mình thương rơi vào cảnh khó xử.
Lâm Hàng tiếp tục nói: “Tôi vẫn luôn suy nghĩ, liệu mình có cơ hội cùng anh trở lại đây lần nữa không.”
Trần Trình cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Sau đó tôi đã đến đây rất nhiều lần, tự nhủ trong lòng rằng đây là nơi mình đã gặp được chàng trai mình thương, tôi muốn quay đi quay lại, lặng lẽ nhấm nuốt cuộc gặp gỡ tình cờ này.”
“Nhưng nó không giống. Chỉ cần không có anh thì tất cả đều hóa hư vô.”
“Tôi lẻ loi một mình đến đây cả trăm ngàn lần cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Anh không thích tôi, không muốn ở bên tôi cũng không sao, lòng tham của tôi chỉ đến nơi này, hy vọng được cùng anh đến thăm Hương Sơn mà thôi.
“Thấy sắc nảy lòng tham có thể kiên trì lâu vậy ư?” Thiếu gia bất chợt hỏi.
“Không hẳn,” Cô vuốt tóc, “Sau này biểu hiện của anh ở trường cũng rất____ ưu việt?”
Lâm Hàng nhất thời không nghĩ ra từ thích hợp.
“Anh đứng nhất lớp, còn chơi cho đội bóng của trường. Thầy cô và các bạn đều thích anh.”
“Khi những ánh hào quang này đắp lên người anh, thiện cảm tôi dành cho anh đã xây thành một tòa tháp.”
“Tôi cũng thích anh.”
Trần Trình nghe xong những lời này cũng không tỏ thái độ gì.
“Đời người có hạn, ngày gặp được anh sẽ không xảy ra nhiều lần trong đời tôi đâu.”
Không khí trở nên tĩnh lặng.
Đương lúc Trần Trình định nói gì đó, Lâm Hàng đã cắt ngang anh:
“Tôi không cần câu trả lời.”
Trần Trình gật đầu: “Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi dạo một vòng Hương Sơn.”
Chúng ta không bao giờ ép buộc tình yêu phải xảy ra, ngay phút gặp gỡ ấy, chúng ta đã được bao phủ trong tình yêu.
*
Xe đạp – Trần Dịch Tấn