Lâm Hàng hồi tiểu học đã chinh chiến “Bí mật tình yêu phố Angel”, chưa nhận hết mặt chữ đã rong chơi trong đại dương tiểu thuyết ngôn tình. Dù chưa trải tình yêu vì béo phì nhưng cô nàng vẫn rất tự mãn vì những “trải nghiệm” sắm vai vai nữ chính trong truyện.
Song tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết, dù có thích Chuyện tình của Jane đến mấy, bạn vẫn cần hiểu rằng hiểu lầm là điều không thể tránh khỏi, sự thấu hiểu là ngẫu nhiên, và tình yêu là ngẫu nhiên của ngẫu nhiên.
Cô hiểu rõ đạo lý ấy, chỉ là cô hơi tham lam mà thôi.
Sau khi màn trình diễn đầy nhục nhã hồi lớp 12 kết thúc, Trần Trình bay ra nước ngoài ngay hôm sau, để lại Lâm quý phi một mình tương tư ở trường học. Sau đó Lâm Hàng tiến từng bước một, thi đại học, giật thủ khoa, đứng đầu đại học, thi đậu luật, được miễn học sau đại học.
Chỉ có một sự khác biệt.
Sáu năm kể từ ngày ấy, Lâm Hàng điên cuồng giảm cân: mỗi ngày chạy 10 km, lăn lộn đến mức hao gầy xác xơ; chỉ ăn salad, khi nào đói gần xỉu sẽ uống no bụng nước; khi nào mắt mờ muốn lịm đi sẽ nhớ đến cậu thiếu niên năm đó.
Sau đó, cô lại tiếp tục hành trình lột xác.
Năm cuối đại học, Lâm Hàng đã xuống 50kg, từ cô gái mũm mĩm vui vẻ biến thành một mỹ nhân mảnh mai. Lúc nhặt quần áo cũ mặc lên người, cô đột nhiên òa khóc nức nở, thở không ra hơi, suýt nữa thì bạn cùng phòng gọi xe cấp cứu đến luôn.
Cô đơn độc một mình, không có bạn bè, sở thích lớn nhất là học tập, ước mơ lớn nhất là có đủ học bổng để lấp đầy rãnh Mariana.
Chỉ có lòng tham duy nhất là mong gặp được Trần Trình ở một nơi tốt hơn.
Tuyệt không phải ở chỗ xô bồ và bị hất cà phê vào người thế này.
Khi Lâm Hàng trở về ký túc xá sau khi hoàn thành công việc, vết cà phê đã khô lại trên quần áo, cô mua tạm một bộ quần áo ở cửa hàng sân bay, rồi cùng đi tiếp khách hàng với giáo sư.
Quách Mỹ Trân đang nằm trên giường chơi game, còn hú hét ầm ầm.
Cảm giác mệt lả lại hiện về trong đầu, cô bật máy tính gửi tài liệu hiệu đính lần cuối cho giáo sư rồi cầm khăn đi rửa mặt.
Khi ngang qua chiếc túi xách bị ném trên mặt đất, cô bỗng nhìn thấy một xấp tiền giấy màu xanh lục vứt lung tung trong túi, cô nhớ ra lần gặp gỡ hôm nay với Trần Trình không quá hoàn hảo, thậm chí còn có chút xấu hổ.
Hình như anh lại cao thêm, lúc đeo kính trông rất đẹp trai, lúc cúi xuống nhìn cô cũng đẹp trai, nhưng cần cổ lại hằn rõ những dấu hôn, trông còn khá mới.
Cũng chẳng có gì lạ, Lâm Hàng nhớ đến đám bạn gái hoa hòe hoa sói xung quanh Trần Trình hồi cấp ba, không phải họ thì cũng là người khác.
Đôi khi cô không hiểu nổi tại sao anh lại đa tình đến vậy, cô biết mình gầy đi rất đẹp nhưng chắc chắn không thể bằng Knightley, đẹp đến mức ngài Darcy buông bỏ kiêu hãnh và định kiến, vượt qua màn mưa tầm tã chỉ để nói câu anh yêu em.
Nhưng ông trời đã nhiệt tình hất bỏng người cô, không phải chỉ để hủy hoại ngày hôm nay của cô đâu nhỉ?
Có lẽ là để cô tình cờ gặp lại Trần Trình, sau đó dứt khoát hủy hoại cả cuộc đời của cô.
Nghĩ vậy, cô lập tức nhấc điện thoại tìm người bạn cùng lớp với Trần Trình năm xưa:
Lim: “Cậu có thông tin liên lạc của Trần Trình không?”
Các bạn học cấp ba và đại học đều nhận rất nhiều ân huệ từ trí tuệ của Lâm Hàng, thậm chí cậu này còn nhờ Lâm Hàng viết một bài luận về luật sở hữu trí tuệ, nên không nói một lời đã đẩy danh thiếp WeChat của Trần Trình cho cô.
Lâm Hàng cũng thẳng tay ấn kết bạn.
Máu nóng dồn lên não và chiếm lấy mọi suy nghĩ của cô, dường như từng tế bào đang sôi sục.
Cô đã từng hỏi giảng viên một câu hỏi trong khóa học tự chọn liên quan đến triết học:
Cách đối phó với những việc mà mình thích chết đi sống lại nhưng dù nỗ lực đến mấy cũng không có kết quả?
“Tiếp tục trả giá, đằng nào em chẳng thích đến chết.”
Tối hôm đó Trần Trình đi ăn nhẹ với mấy gã giàu có, lại là trò biến tướng của tìm kiếm đầu tư, sau khi lột sạch giá trị của mấy tên con ông cháu cha thì cười hì hì gọi tài xế chở mình về. Đường tắc kẹt xe khiến anh mất hết kiên nhẫn, bèn châm một điếu thuốc, kéo cửa kính xe ngắm nhìn thành phố, náo nhiệt đến hờ hững, giờ này vẫn có nhân viên văn phòng đang bận rộn trên đường. Anh nhìn thấy một người đàn ông đeo kính gọng vuông đang vội vàng xách máy tính chạy, rồi nhớ đến cậu nhân viên đeo kính vuông ở văn phòng phát triển trong công ty, anh không thể nhịn được cười trước những khuôn mẫu nhỏ bé của nhóm người này. Trần Trình trả lương rất cao cho nhân viên, tất cả họ đều tỏ ra rất vui mừng khi đặt bút ký hợp đồng.
Anh là một chàng trai được ưu ái.
Có một khởi đầu thuận lợi và không cần dựa vào vai người khổng lồ.
Trần Trình, 24 tuổi, cảm thấy mình đã là một người khổng lồ.
Về đến nhà, Trần Lộ Mạn đang cắt móng tay, vừa thấy anh vào cửa liền vứt kiềm cắt móng đi, thẳng tiến leo lên người anh, thít Trần Trình nghẹt thở.
“Trông em cứ như anh phiêu bạt ở Quảng Đông chục năm rồi lương tâm trỗi dậy trở về nhà ấy.” Trần Trình dè bỉu.
Trần Lộ Mạn búng trán anh: “Cục cức.”
Đúng là hai anh em lâu ngày không gặp, nằm trên sô pha ôm dưa hấu biểu diễn cách biến thành một cỗ thi thể, Trần Lộ Mạn tựa đầu vào vai của anh, thỉnh thoảng nhìn anh xử lý đủ loại tin nhắn trên điện thoại.
“Có người kết bạn với anh kìa.” Cô chỉ vào chấm đỏ nhỏ trên WeChat.
Trần Trình mở ra.
Trần Lộ Mạn thò đầu qua xem.
“Lim yêu cầu kết bạn với bạn” ghi chú tin tức là Lâm Hàng.
Trước khi Trần Trình kịp phản ứng, Trần Lộ Mạn đã hét ầm lên:
“Tại sao nữ ma đầu khủng bố siêu cấp vô địch của trường luật lại kết bạn với anh————”
*
Hàn xá – Dương Thiên Hoa