Non Nối Non Xanh

Chương 22




Lâm Hàng đang cầm một cái bánh kem nhỏ vừa mua ở Hollyland, đứng trước cửa phòng, do dự hồi lâu không biết có nên đi vào không.

Vừa mới bước chân vào KTV, cô đã nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc trên lớp.

Không biết nếu họ nhìn thấy người đã đánh trượt bài nửa lớp xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của cậu trai nổi tiếng thì sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?

Ngay lúc Lâm Hàng còn đang rối rắm, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Cái đầu bù xù của Phương Tử Chính vọt ra, khi nhìn thấy cô, khuôn mặt của cậu lập tức chuyển từ lo lắng sang tươi sáng.

Cậu vui vẻ cười rộ lên, nhe răng chào hỏi Lâm Hàng: “Đàn chị Lâm Hàng, chị đến rồi.”

Phương Tử Chính bắt đầu bồn chồn không yên từ nửa tiếng trước.

Lâm Hàng đã hứa với cậu sẽ đến, nhưng lời hứa này mất rất lâu mới đến chỗ cậu, trong khoảng chờ đợi, cậu liên tục bị giày vò lắng lo.

Bạn bè thấy sắc mặt cậu không tốt, bèn hỏi cậu có chuyện gì.

Cậu trả lời: “Hơi ngột ngạt, tớ ra ngoài hít thở một lát.”

Kết quả vừa mở cửa, cậu liền gặp người tình trong mộng của mình.

Phương Tử Chính nhìn Lâm Hàng, tóc cô dài chấm vai, mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần short denim, tuy rằng phong cách bình thường, nhưng mặc trên người cô trông rất trẻ trung.

Lâm Hàng mỉm cười dúi túi giấy màu xanh cho cậu: “Thôi tôi không vào đâu, mọi người chơi vui nhé.”

Cô thực sự sợ mình sẽ phá hỏng tâm trạng của mọi người.

Phương Tử Chính cầm lấy túi giấy, vẻ mặt hưng phấn đột nhiên biến mất, cúi đầu không nói gì.

“Chị còn chưa chúc em sinh nhật vui vẻ.” Cậu trai rầu rĩ nói.

Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu: “À, xin lỗi, sinh nhật vui vẻ nhé Phương Tử Chính.”

Phương Tử Chính cao hơn Lâm Hàng một cái đầu, cậu nhìn cô không chớp mắt, làm cô cảm thấy khá áp lực.

“Tôi về trước đây…” Lâm Hàng chuẩn bị rời đi.

Vai của cô đột nhiên bị nắm lấy, thân hình cao lớn của chàng trai tiến lại gần Lâm Hàng, cô có thể cảm nhận được mình bị mùi hương Hermes vờn quanh.

Một nụ hôn rơi xuống trán cô.



Đã lâu rồi Trần Trình không gặp đám bạn lêu lổng, anh đắm chìm trong những câu đùa quá trớn, cảm giác thần kinh căng thẳng của mình được thư giãn đôi chút.

Anh nhìn cảnh đám bạn vô tâm ôm gái đẹp vào lòng, chỉ có hai kẻ lạc loài là anh và một anh bạn vừa thất tình. Anh ta chọn một bài tình ca độc thân, vừa hát vừa khóc tu tu, nhìn có vẻ rất thương tâm khiến mọi người tò mò liệu đó có phải nước mắt cá sấu hay không.

Người như bọn họ cũng móc tim móc phổi yêu đương ư?

Trần Trình bỗng thắc mắc: “Buồn đến vậy cơ à?”

Anh bạn nằm chết dí trên ghế sô pha, ánh mắt rời rạc: “Ừ, tớ sẽ chết thôi.”

“Mà lâu rồi không thấy cậu cặp kè với ai nhỉ.” Một người bạn khác xen vào.

Anh mỉm cười với mọi người: “Công việc bận rộn, nhưng tớ không ngại mọi người tiếp tục đầu tư thêm để khiến tớ bận rộn hơn đâu.”

“Cút đi!” Mấy người đồng thanh đáp trả.

Anh cười hì hì: “Được thôi, cút thì cút.”

Người bạn ngồi cạnh cửa hỏi với: “Đi đâu đấy?”

“Đi toilet.” Anh trả lời.

Kết quả vừa bước ra, liền gặp một bóng dáng quen thuộc: Lâm Hàng.

Trần Trình thấy cô cầm túi giấy bánh kem, đứng trước cửa một phòng karaoke, liền muốn đi tới chào hỏi cô.

Một người bước khỏi phòng bắt chuyện với cô, anh nheo mắt nhớ lại, là cậu trai duyên tốt mà Trần Lộ Mạn nhắc đến ở trước cửa quán trà sữa.

Ngay sau đó, cậu trai duyên tốt đặt lên trán cô một nụ hôn.

Trần Trình lạnh mặt quay người bước vào toilet.

Lâm Hàng gần như bỏ chạy, phía sau là tiếng xin lỗi của Phương Tử Chính, nhưng cô chọn cách chạy thật nhanh để giọng nói đó không đuổi kịp mình.

Cô trốn vào toilet, nhưng lại gặp một bóng người mà cô không thể ngờ được ở cửa, người đàn ông đang thong thả rửa tay kia rõ ràng là Trần Trình.

“Trần Trình? Sao anh lại ở đây?” Cô ngỡ ngàng hỏi.

Trần Trình nhận ra khi Lâm Hàng nói vội sẽ kèm một ít giọng mũi, sẽ đọc tên anh thành “Sầm Sầm.”

“Lâm Hàng, cô không thành kính như cô nghĩ đâu.” Trần Trình nhàn nhạt buông một câu, rồi lấy khăn giấy lau tay.

Thành kính? Lâm Hàng chết lặng tại chỗ, hơi lạnh từ điều hòa thổi vào khiến cô sởn cả tóc gáy, đau buốt tận óc.

Cô đột nhiên phản ứng lại, anh đã thấy cảnh tượng ban nãy.

Là vì cô ​​thích anh thừa sống thiếu chết, nhưng vẫn để người khác hôn môi ư?

Nhưng tại sao lại dùng từ “thành kính”? Anh tưởng mình là chúa trời à?

Song từ tận đáy lòng cô lại vang lên một tiếng thở than: Không phải chính mày cũng nghĩ như vậy sao? Chẳng lẽ anh ấy không phải chúa trời của mày?

Trần Trình ném cái khăn giấy đã dùng xong vào thùng rác, gật đầu chào cô: “Tạm biệt.”

Người con gái trước mặt bỗng nắm chặt cổ tay anh, lôi vào phòng vệ sinh nam rồi thẳng thừng khóa cửa lại.

“Vậy bây giờ tôi sẽ cho anh thấy thành ý của mình.”

Cô ngồi xổm xuống, bắt đầu cởi thắt lưng của Trần Trình.

Xa xa, giọng nói sốt ruột của Phương Tử Chính từ ngoài cửa truyền đến: “Đàn chị Lâm Hàng? Chị có trong đó không?”

*

Hôm nay – Trần Dịch Tấn