Bữa tiệc vẫn đang tiếp diễn, Lâm Hàng trao đổi ý kiến với cố vấn pháp lý về vụ án và các kiến thức pháp luật khác.
Trần Trình dành phần lớn thời gian để giao lưu với Trần Gia Minh, từ “500 năm trước chung một nhà” (*) đến “món ăn Pháp ngon nhất ở Bắc Kinh”, Lâm Hàng chọc đũa vào miếng wagyu, cô nghe như vịt nghe sấm.
(*) “500 năm trước chung một nhà” ý bảo do cả hai cùng họ Trần nên có khi 500 năm trước là người cùng nhà.
Món cô thích ăn nhất là mì dao cắt (*) ở căng tin số hai, giá 12 tệ, thêm 1 tệ có thể thêm một quả trứng gà.
(*) Mì dao cắt
Miếng wagyu trước mặt ước chừng có thể ngốn hết phí sinh hoạt trong ba ngày của cô.
Còn món ăn Pháp ngon nhất ở Bắc Kinh, có lẽ là ở nhà hàng hôm qua cô đã ăn trước khi ân ái với Trần Trình, nhưng cô thậm chí còn không nhớ nổi tên nó.
Tuy cũng là người địa phương, nhưng anh khác hoàn toàn với loại trung lưu ít tiền như Quách Mỹ Trân, bố mẹ Lâm Hàng thuộc tầng lớp lao động bình thường nhất, mặc dù không đến mức dùng tiền học bổng cáng đáng phí sinh hoạt thời đại học, nhưng nó cũng góp một phần kha khá vào đó.
Số tiền sang Mỹ đó là tiền học bổng cô dành dụm suốt ba năm trời.
Ngay cả việc ra ngoài thuê nhà cũng là “cơ hội” do bị tạt cà phê nóng ban cho.
Lâm Hàng và Trần Trình đang mặt đối mặt, khoảng cách không quá một mét, nhưng cảm giác họ như cách cả thiên hà.
Cô đặt đũa xuống, cúi chào mọi người có mặt: “Tôi xin phép vào nhà vệ sinh.”
Lâm Hàng bước ra cửa, trời đã tối hẳn, gió đêm mùa hạ mang theo độ ấm nhẹ quét qua, cô lấy từ trong túi ra một gói Hồng Song Hỉ đã hút dở, rồi sờ khắp người tìm bật lửa.
Cô học hút thuốc vào năm ba, để giữ vị trí đầu tiên trong lớp, lúc ấy, người bạn cùng lớp tranh suất học bổng cao học với cô, đã thi học kỳ tốt hơn cô một chút, cũng sắp đuổi kịp cô. Do phải chịu áp lực giành học bổng quá lớn nên cô bắt đầu học đêm, dựa vào chất nicotine trong thuốc để nâng cao tinh thần.
Cuối cùng, người bạn cùng lớp đó nhận lời mời của LSE, bay thẳng ra nước ngoài, căn bản không đoái hoài gì đến học bổng cao học.
Cô biết mình không thể trang trải được chi phí sinh hoạt và học phí ở Anh, đến cả việc bỏ 2000 tệ ra thi IELTS, cô cũng phải suy nghĩ trước sau.
Ngay lúc Lâm Hàng sờ nhẵn túi trên người cũng không tìm được bật lửa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay, đưa một chiếc bật lửa nhỏ màu bạc có hình ngọn sóng trên thân.
S.t Dupont. (*)
(*) Dòng bật lửa cao cấp tại Pháp
Cô ngẩng đầu, quả nhiên là Trần Trình.
“Cô biết hút thuốc?” Chiếc kính gọng vàng nghiêm chỉnh nơi sống mũi, càng làm tăng thêm khí chất thầy chủ nhiệm bắt quả tang cô học sinh đang lén lút hút thuốc.
Lâm Hàng nhận bật lửa châm một điếu thuốc, nhưng không trả lời anh, Trần Trình bị quáng gà chứ không bị mù.
Thiếu gia không nghe thấy câu trả lời cũng không tức giận, chỉ là nhàn nhạt hỏi tiếp: “Sao sáng nay không nói gì đã rời đi?”
Nói gì? Nói thì có thể nhận thêm được gì? Là chiếc túi Hermès hay cơ hội được lên giường lần nữa?
Lâm Hàng nhớ tới câu “tiếp tục” mà anh không thèm ngẩng đầu đã nói trên bàn ăn, cô thở ra một hơi khói, học thói nheo mắt nhìn người của Trần Trình: “Anh cũng đâu có tìm tôi.”
Lần này, đến lượt Trần Trình không đáp lời cô.
Trần Trình cũng lấy bao thuốc trong túi ra, châm một điếu.
Hai người hít mây nhả khói, không ai nói gì.
Một lúc sau, Lâm Hàng ngồi xổm xuống, dí tàn thuốc xuống đất, đột nhiên hỏi một câu: “Đi ăn thịt nướng không?”
Trần Trình run tay, tàn thuốc vô tình rơi vào tay: “Cô nói gì cơ?”
Ánh mắt anh thuận thế nhìn xuống, tư thế này khiến ngực cô bị ép thành khe rãnh sâu hút, anh nhớ xúc cảm kỳ diệu khi chạm vào nơi đó.
Có lẽ cô nói đúng, anh thực sự mắc chút phức cảm Oedipus.
Lâm Hàng ôm đầu gối nhìn người cao lớn trước mặt: “Tôi nói, cả bữa chỉ ăn mấy miếng thế sao anh lớn được vậy? Thở thôi cũng no à? Có đói không? Đi ăn thịt nướng không?”
Trần Trình bị đống câu hỏi của Lâm Hàng làm cho ngớ người, chưa ai từng ăn cơm nhà hàng 5 sao rồi hỏi anh có đói không, đi ăn đồ nướng không.
Anh lập tức phản ứng lại: “Cô chưa no à?”
Lâm Hàng đứng dậy vỗ quần, đưa cho anh một câu trả lời: “Ừ, chưa no, còn muốn ăn thịt nướng.”
Thực ra hỏi xong cô cũng căng thẳng, bắt đầu vô thức nắm lấy góc áo của mình.
Nó khiến cô nhớ đến “Giấc mộng đêm hè” của Shakespeare, thần Cupid thường được miêu tả là người mù quáng, thiếu lý tính khi phán đoán tình yêu. Thần có cánh nhưng không có mắt, luôn nóng nảy và thiếu kiên nhẫn, như đứa trẻ nghịch ngợm thích ghép đôi lung tung, các tiểu yêu tinh thì thi nhau đặt cược xem lời nguyền có ứng nghiệm hay không.
Rõ ràng sáng nay áy náy gần chết, rõ ràng biết không có tình yêu, nhưng vẫn thèm thuồng mong anh xuất hiện, ước được cùng anh san sẻ thêm phút giây bên nhau.
Lúc này, cô thật sự rất muốn xuyên vào người Trần Lộ Mạn, muốn cướp người đàn ông này làm của riêng mình.
Nhưng khi Trần Trình im lặng, mỗi giây đối với cô như cả vạn năm, cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có làm sai hay không.
Cô vội vã giải vây cho mình: “Không ăn thì thôi.” Rồi quay người rời đi.
Cổ tay đột ngột bị kéo lại.
Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, đúng là một nước cờ nguy hiểm.
“Lát nữa cô lái xe nhé.” Trần Trình nói, “Tôi vừa uống rượu.”
*
Mời thuốc – Trần Dịch Tấn