Lúc Lâm Hàng tỉnh lại cũng không biết là mấy giờ rồi, rèm cửa trong khách sạn che nắng rất tốt, cả phòng đều tối om.
Cô rón rén bò dậy khỏi giường, nhưng lúc đứng lên suýt nữa thì khuỵu xuống đất.
Trần Trình đêm qua thực sự quá tàn nhẫn.
Hôm qua cô vô thức liếm tinh dịch văng trên mặt, cô thực sự không nhớ nổi mình đã bị Trần Trình bắn vào trong bao nhiêu lần, chỉ nhớ sau lần cuối cùng anh bế cô vào phòng tắm và tắm rửa cho cô.
Lâm Hàng đưa tay lên ngửi vẫn thoáng mùi thơm của rêu trắng.
Phải thừa nhận rằng Trần Trình thực sự là một người tình lý tưởng.
Một người khác trong phòng vẫn đang ngủ say, Lâm Hàng ngồi xổm bên giường cẩn thận quan sát đường nét trên khuôn mặt anh, lông mi anh rất dài, giống một cái cọ nhỏ.
Sau đó cô mặc quần áo rồi rời khỏi phòng.
Trần Trình bị cuộc gọi của Trần Lộ Mạn đánh thức, cô bé hỏi hôm nay anh có về ăn tối không. Đêm qua anh hành Lâm Hàng ác quá, đến gần sáng mới đi ngủ.
Bên người đã trống không, đến góc chăn cũng được vén lại gọn gàng, chiếc gối cũng không còn dấu lõm.
Như thể chưa từng tồn tại.
Thật ra anh hơi ngạc nhiên khi Lâm Hàng tự mình rời đi, anh rời mắt liền thấy cái túi giấy màu cam trên mặt đất, cô thật sự không cầm cái túi mười mấy vạn này đi.
Anh nhớ cô từng nói muốn dùng tiền mình kiếm được mua một chiếc túi cao cấp, anh tưởng lúc ấy cô ngại thừa nhận rằng mình nhìn chiếc túi lâu hơn vì muốn có nó.
Một ý nghĩ lỗi thời xuất hiện trong đầu thiếu gia:
Bắn pháo xong lặng lẽ bỏ đi, có phải anh vừa bị chơi không?
Lâm Hàng “chơi” người tình trong mộng xong cũng không hề nhàn rỗi, cô vội vàng trở về trường gặp giáo sư của mình.
Sáng sớm thức dậy, cô mở điện thoại lên thì thấy giáo sư nhắn rằng muốn cùng cô xử lý một vụ kiện, hơn nữa sẽ cho cô phụ trách phần lớn công việc.
Lâm Hàng tim đập như trống bỏi, da đầu tê dại.
Đây là cơ hội mà cô đã mong đợi từ lâu.
Sau khi trở thành nghiên cứu sinh của giáo sư, Lâm Hàng làm việc như trâu như ngựa cho ông cũng chỉ vì ngày này, cô sức một làm ba, mỗi một chi tiết đều xử lý tốt nhất có thể, mỗi ngày đều bận đến tối tăm mặt mũi, còn lên lớp thay thầy những ngày ông bận công tác trên tòa, khiến ông không thể không phụ thuộc vào cô.
Sau đó ông sẽ cho cô tiếp xúc với các vụ kiện của ông.
Những vụ kiện này có thể ghi vào sơ yếu lý lịch của cô, trở thành bước đệm cho cô trong tương lai.
Cô vừa đến cửa văn phòng giáo sư thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Quách Mỹ Trân bước ra.
“Sắp được tham gia một vụ lớn, chúc mừng nhé.” Giọng điệu của cô ta đều đều, không nghe ra là mỉa mai hay chúc mừng thật.
Lâm Hàng cũng không có tâm trạng phỏng đoán làm sao cô ả biết được, chỉ nở nụ cười nhạt rồi nghiêng người đi vào phòng.
Khi ngang qua Quách Mỹ Trân, một lời văng vẳng bên tai cô: “Cứ chờ xem.”
Lâm Hàng vô cảm đóng cửa lại.
“Trần par.” Giáo sư của Lâm Hàng cũng họ Trần, là người Quảng Đông, có một cái tên rất điển hình ở Quảng Đông là Trần Gia Minh.
Lâm Hàng chào ông, tuy giáo sư đã ngoài 50 nhưng trông ông vẫn còn khá trẻ vì biết bảo dưỡng cẩn thận.
Quả nhiên tiền mới là sản phẩm chăm sóc da tốt nhất.
Ông vẫy tay bảo Lâm Hàng lại đây, rồi đưa cho cô một xấp tài liệu: “Em ngồi đây làm quen với vụ án này đi, tôi cho em nửa tiếng.” Ông nhìn đồng hồ rồi gõ ngón tay lên bàn, “Nửa tiếng sau chúng ta sẽ thảo luận về nó.”
Lâm Hàng gật đầu.
Trần Gia Minh tiếp tục nói: “Vụ này tôi để em làm co-counsel với tôi (đồng tư vấn – xưng hô của hai luật sư cùng một đội khi mở phiên tòa). Nếu làm tốt, chúng ta sẽ chia ba bảy.”
Điều khiến Lâm Hàng khiếp sợ không phải tỷ lệ 3/7, mà là việc giáo sư cho phép cô làm co-counsel với thầy.
Không có nhiều cơ hội để được giao lưu với người trâu bò như vậy. Dưới trướng Trần Gia Minh có rất nhiều người tài, bốc thăm cũng chẳng đến lượt Lâm Hàng.
Huống chi Lâm Hàng chỉ là một nghiên cứu sinh viên bé nhỏ tầm thường của thầy.
Cô cảm thấy gần đây vận may đời mình cứ nối gót đến, may mắn đến bất ngờ khiến cô có chút choáng váng.
“Cám ơn thầy.” Cô kìm nén sự phấn khích, mở án ra.
Nguyên đơn là một công ty phát triển thủy điện ở Nhật, thông qua công ty đại lý, đã mua một tuabin tiên tiến từ bị đơn.
Một phần báo chí đưa tin, khi tuabin được giao cho một quốc gia ven biển khác, do nhà cung cấp báo cáo chất lượng sai, thép được sử dụng cho các cánh tuabin bị lỗi và bị ăn mòn, dẫn đến tình trạng ngừng hoạt động nghiêm trọng tại địa phương.
Sau khi nắm được thông tin, nguyên đơn đã gửi email đến công ty để hỏi về việc tuabin mà họ mua có phải là cùng một lô thép với tuabin bị tai nạn ăn mòn hay không.
Trùng hợp lúc này công ty lại thay đổi người quản lý, cơ sở dữ liệu của nhà cung cấp lại bị hack, khiến việc xác nhận lô thép không thể thực hiện được.
Nguyên đơn đưa ra trọng tài vì nghi ngờ rằng tuabin có lỗi.
Lâm Hàng quay lại xem thông tin công ty của bị đơn.
Chief Executive Officer: Matt Chan, Trần Trình.
*
Miên man – Trần Dịch Tấn