Non Nối Non Xanh

Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Giữ lời hứa chứ.” Trần Trình ôm Lâm Hàng vào lòng, phả hơi bên tai cô, “Hằng năm tôi đóng cả đống tiền thuế đấy, cô nói xem tôi có phải là công dân ưu tú không?”

“Pacta sunt servanda,” Lâm Hàng không quen thân cận như vậy, có hơi thận trọng, nhưng hưng phấn nhiều hơn là hồi hộp, “Giữ lời hứa trong tiếng Latin.”

“Lúc làm tình cô cũng muốn truyền thụ kiến ​​thức à?” Trần Trình liếm vành tai của Lâm Hàng.

Lâm Hàng toàn thân kích động: “Là khoa học, phổ cập khoa học.”

Anh mãi không cởi được chiếc váy liền của Lâm Hàng nên có chút sốt ruột, than thở với giọng nói khàn khàn: “Đêm nay cô có muốn bị ** không vậy? Sao lại mặc đồ khó cởi thế này?”

Lâm Hàng muốn hỏi lúc làm tình anh thích hỏi nhiều thế à, nhưng cô vẫn cố nhịn.

Việc nhỏ không nhịn được, việc lớn ắt sẽ hỏng.

“Muốn muốn.” Cô tích cực trả lời, hơn nữa còn chủ động giúp Trần Trình cởi bỏ chiếc váy đang ngáng đường.

Nụ hôn của Trần Trình đáp xuống xương quai xanh của cô, bàn tay khô ráo chạm vào làn da trắng nõn và mỏng manh dưới lớp váy, sự cọ xát qua lại tạo ra một luồng nhiệt dopamine khiến người ta hạnh phúc.

Khi chiếc váy rơi xuống đất, chiếc khóa chạm đất phát ra tiếng vang, Lâm Hàng bị tiếng động làm cho giật mình.

Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy nhỉ?

“Cô kích tướng đúng không?” Trần Trình hỏi.

Lâm Hàng nghĩ thầm người có thể hỏi câu này thực ra đã biết tỏng câu trả lời rồi.

“Đúng vậy,” Lâm Hàng thẳng thắn thừa nhận, “Người trong ngành luật chúng tôi coi trọng dùng sách lược đấu tranh từng bước.”

Sau vài giây im lặng, người đàn ông trước mặt bị câu trả lời quá đỗi thẳng thắn này chọc cười.

“As you wish.” Trần Trình mỉm cười rồi gọi người phục vụ đến tính tiền.

Thanh toán hóa đơn xong, Trần Trình cầm túi giấy màu cam lên, đứng dậy rời bàn.

Lâm Hàng liếc nhìn anh, bắt đầu nghĩ tự hỏi mình cần phải nỗ lực thế nào, kiếm được bao nhiêu, mới có thể vượt qua giai cấp, mới có thể trở thành một người tùy tiện dùng cái túi xách năm sáu chữ số đuổi cổ người khác đi?

Trần Trình không biết mưa rền gió dữ trong đầu cô, anh chú ý đến ánh mắt của Lâm Hàng, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Vẫn là của cô, tôi chỉ cầm hộ thôi.”

Anh còn bổ sung thêm: “Là học phí tối nay.”

“Ồ,” Lâm Hàng đáp, “Tôi không cần.”

Trần Trình nhướng mày.

“Tôi sẽ dùng số tiền 100 vạn đầu tiên tôi kiếm được mua chiếc túi Hermes cao cấp đầu tiên cho mình.” Lâm Hàng nghiêm túc trả lời.

“Được, tùy cô.” Thiếu gia không quá quan tâm.

Hai người vào thang máy, Lâm Hàng phát hiện Trần Trình bấm xuống tầng để xe.

“Không lên tầng à?” Lâm Hàng nghi ngờ.

Không phải lên thẳng tầng trên khai chiến à? Chẳng lẽ khách sạn Sofitel (*) không có phòng nghỉ cho khách?

(*) Sofitel Hotels & Resorts là một chuỗi khách sạn sang trọng có trụ sở tại Paris, Pháp. Được thành lập vào năm 1964 tại Pháp, Sofitel nhanh chóng phát triển trên toàn thế giới với hơn 200 cơ sở kinh doanh. 



“À, muốn rơi vào bể tình trước.” Trần Trình đáp lời.

Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu đi xuống.

Cô quay đầu nhìn anh, anh cũng rũ mắt nhìn cô.

Lâm Hàng chỉ hy vọng khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.

Cửa thang máy mở ra, Trần Trình thu hồi ánh mắt, bước ra ngoài trước.

“Tôi không thích đồ vệ sinh cá nhân của Sofitel,” Anh giải thích, “Lanvin hương cam không thơm cho lắm.”

Tâm trạng của cô rơi tuột xuống đáy vực, mặc dù cô biết không nên hy vọng điều gì.

“Giờ chúng ta đi đâu?”

“Khách sạn Hyatt.” (*)

(*) Hyatt là tập đoàn quản lý khách sạn danh tiếng hàng đầu thế giới với hơn 65 năm kinh nghiệm quản lý hơn 700 khách sạn trên toàn thế giới.



“Đồ vệ sinh của Hyatt thơm hơn à?”

“Ừ,” Anh kiên nhẫn trả lời, “Hương rêu trắng.”

Anh mở cửa xe cho Lâm Hàng một cách lịch thiệp, rồi nói: “Thực ra, đồ vệ sinh có mùi tốt nhất là Le labo của khách sạn Hòa Bình.” (*)

(*) Khách sạn Hòa Bình: Khách sạn lịch sử đầu tiên trên bến Thượng Hải, Tôn Trung Sơn, nữ hoàng Anh, tổng thống Mỹ Ronald Reagan, Clinton và Bush Jr đều từng ở đây.



“Có cơ hội cùng nhau thử đi.” Lâm Hàng ngồi vào ghế phụ.

Anh sững người một chút, rồi phản ứng lại ngay.

Nhưng anh không hồi đáp, chỉ lên xe và nổ máy.

Qua giờ tan tầm, dù ban đêm Quốc mậu (*) đèn đuốc vẫn sáng trưng nhưng không còn tắc đường nữa, chiếc Panamera xuyên qua ánh đèn.

(*) Trung tâm thương mại quốc tế Trung Quốc, gọi tắt là Quốc mậu, tọa lạc tại số 1 đường Kiến Quốc, quận Triều Dương, Bắc Kinh, phía tây đường vành đai 3, phía bắc đường Kiến Ngoại và phía nam đường Quang Hoa. Là một tổ hợp công trình quy mô lớn nằm ở khu thương mại. 



Lâm Hàng để ý thấy Trần Trình khi lên xe đã thay một cặp kính gọng đen, điều này càng làm tăng thêm một chút khí chất thư sinh nơi anh.

Trần Trình có thể cảm nhận được ánh mắt của cô gái bên cạnh: “Tôi bị quáng gà nhẹ. Kính này có độ, giúp tôi có thể nhìn rõ hơn.”

“Vậy kính bình thường anh đeo không có độ à?”

“Ừ,” Anh bật đèn xi nhan, “Là đồ trang trí thôi.”

Lâm Hàng chống tay lên cửa sổ nhìn người đi đường bên ngoài: “Vậy nếu ngày thường anh không nhìn rõ thì thế nào?”

“Cô đang thẩm tra toàn diện sao, thưa nàng luật sư?” Giọng nam dễ nghe vang lên từ bên trái Lâm Hàng.

Cô lắc đầu: “Chỉ là tò mò.”

“Tôi không cần nhìn rõ mọi thứ,” Trần Trình đạp phanh ở một ngã tư, dừng xe chờ đèn đỏ, sau đó quay đầu nhìn Lâm Hàng, “Người hy vọng được tôi nhìn rõ, sẽ tự mình đi đến trước mặt tôi.”

Lần này, Lâm Hàng không hỏi nữa.

“Nghiêm túc chút.” Trần Trình cắn nhẹ cổ cô, “Đừng phân tâm.”

Suy nghĩ của Lâm Hàng bị triệu hồi trở lại.

Cô ghé đầu vào tai Trần Trình: “Cởi nội y không cần tôi phải dạy đâu nhỉ?”

“Nếu tôi nói cần,” Tay anh di chuyển lộn xộn trên lưng cô, “Thì cô sẽ dạy kiểu gì?”

Anh lại đặt ra câu hỏi.

“Tôi sẽ làm mẫu một lần, xem khả năng nhận thức của anh đến đâu.” Nói xong, Lâm Hàng tự cởi cúc áo lót.

Thịt ngực thoát khỏi sự kìm hãm của áo lót, khẽ run lên trong không khí.

Núm vú của Lâm Hàng nhỏ xinh và hồng hào.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Trần Trình trước khi phủ môi lên đó.

*

Biết nhiều hơn – Dương Thiên Hoa