Cuối cùng Lâm Hàng vẫn từ chối yêu cầu đưa cô về của Phương Tử Chính.
Đang đi trên đường nhưng cô vẫn không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt tuôn rơi như vòi nước hỏng.
Việc cô khóc lóc thảm thiết đã thu hút sự chú ý của những người qua đường, thậm chí có cô gái còn đưa tờ giấy và vỗ vai cô.
“Ngắm hoa trong sương cũng chẳng ích gì.” Giọng nữ trong tai nghe cất tiếng hát.
Sau phút khiếp sợ ban đầu, cô bắt đầu lướt xem vòng bạn bè của Trần Lộ Mạn, công chúa nhỏ thỉnh thoảng sẽ phàn nàn việc học quá khó khăn, chỉ cần được nghỉ học là đi vi vu khắp thế giới, thậm chí có khi đang giữa học kỳ vẫn bay sang Iceland ngắm cực quang, hoặc đắm mình dưới ánh nắng mặt trời Koh Samui.
Bảo sao cô ấy trượt môn.
Kể từ bài viết đầu tiên, mấy năm nay thi thoảng Trần Trình sẽ xuất hiện trong các bức ảnh của cô ấy.
Lâm Hàng luôn tin rằng với tính cách hồi cấp 3 của Trần Trình, anh sẽ chỉ quanh quẩn giữa trăm đóa hoa, không bao giờ hái bông nào xuống hết.
Hóa ra anh đã sớm hạ quyết tâm, đã sớm bị thuần hóa.
Em ghen tị với ngọn gió đã chạm môi anh, cũng hâm mộ anh có thể dễ dàng yêu người khác.
Lâm Hàng lau nước mắt, phát hiện trên màn hình hiện lên một loạt tin nhắn của Phương Tử Chính.
Cô bấm vào xem, là mấy video hài ngớ ngẩn phổ biến trên Weibo.
Lim: Cảm ơn em. Tôi không sao, chỉ bị sặc nước mì thôi.
Mặc kệ cậu tin hay không thì làm trò trước mặt đàn em, cô vẫn muốn vớt vát chút mặt mũi.
Cô vuốt phải thoát khỏi hộp thoại với Phương Tử Chính rồi nhìn thấy một chấm đỏ trên giao diện kết bạn của mình. Có người yêu cầu kết bạn với cô.
Cô bấm vào.
Ghi chú là Trần Trình.
Lâm Hàng khởi động lại điện thoại và mở WeChat ra.
Tin nhắn xác minh kết bạn vẫn còn đó.
Chết tiệt, là sự thật.
Lâm Hàng vẫn còn đẫm lệ hai hàng lại nuốt nước miếng, sau đó bị ho sặc sụa.
…
Trần Trình đã hứa sẽ tìm Lâm Hàng giải quyết bài kiểm tra cuối kỳ môn luật dân sự cho Trần Lộ Mạn.
“Có đáng phải vui thế không?” Trần Trình hỏi em gái, cô không chỉ nhảy nhót tưng bừng mà còn xoay mấy vòng.
“Nghe chưa, đây là những lời của một học sinh giỏi chưa từng thi rớt môn nào.” Trần Lộ Mạn khinh thường nói.
Trần Trình mở WeChat, yêu cầu kết bạn của Lâm Hàng gửi lúc trước đã hết hạn.
Anh nhớ rõ ID WeChat của cô, ấn số rồi yêu cầu kết bạn.
Ngó qua tài khoản WeChat của cô: linhanggonnaberich
Trần Trình cười khẽ.
Chưa được mấy giây, lời mời kết bạn đã được thông qua. Anh nhấp vào vòng bạn bè của Lâm Hàng và nhận ra cô chỉ chuyển tiếp tin của người khác, bức ảnh gần nhất là từ mấy năm trước, định vị tại Hoa Kỳ.
Anh nhìn vào khung cảnh quen thuộc của những bức ảnh này, rõ ràng là ở Philadelphia, nơi anh sinh sống mấy năm, và khuôn viên trường của anh.
Liên kết với hành vi hơi kỳ lạ của Lâm Hàng trước đó, anh nheo mắt lại, như thể đã phát hiện ra điều gì đó.
Sau khi kết thúc chương trình bảo vệ cao cấp, Lâm Hàng bay sang Hoa Kỳ, ngoài những điểm du lịch không thể bỏ qua như Hội trường Độc lập Hoa Kỳ, cô cố ý chạy đến Upenn.
Khi ấy thiếu niên 18 tuổi trúng tuyển, tất cả tin tức trong trường đều là cậu, Lâm Hàng cảm thấy khoảnh khắc năm đó lại hiện ra trước mắt, lớp bên cạnh người chật như nêm cối, đón đi rước về đều là lời chúc dành cho cậu thiếu niên.
Lâm Hàng cảm thấy đó là thời khắc đỉnh cao trong cuộc đời Trần Trình.
Cô đi dạo một vòng khuôn viên trường, nó không lớn lắm, phía tây có mười dãy nhà, phía bắc nam có ba dãy, đi bộ chỉ mất khoảng mười phút.
Lâm Hàng quan sát từng gương mặt nơi đây, tóc vàng mắt xanh hay da ngăm đen, lác đác xuất hiện vài bóng người châu Á có màu da tương tự cô.
Cô luôn ảo tưởng rằng mình có thể nhìn thấy một khuôn mặt giống với Trần Trình trong đám đông.
Cuối cùng cô đứng lặng dưới tượng điêu khắc Benjamin Franklin trong vườn trường, mặt trời xuyên qua những tầng mây, đỉnh đầu xẹt qua chú chim bay.
Trần Trình lúc đó đang đi dạo với bạn và thảo luận về bài kiểm tra vừa kết thúc, bạn của anh sinh ra và lớn lên ở Philadelphia, đã định cư ở Mỹ được ba đời.
“Matt, nhìn kìa, bên đó có một nàng Hoa kiều xinh đẹp.” ABC hô ầm lên.
Trần Trình đưa mắt nhìn về hướng đó, chỉ thấy một khuôn mặt mờ ảo và bắp chân thẳng tắp dưới lớp váy lót của cô gái.
Nhưng tâm trí của anh bây giờ chỉ toàn là lời giải chính xác của câu quiz, ái tình cần phải xếp hàng chờ chút.
“Mình đi Taco Bell đi.” Anh nói với ABC, “Vừa ăn vừa thảo luận.”
Lâm Hàng và Trần Trình đã lướt qua nhau dưới cùng một bầu trời.
“Chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể gặp mặt,
Phảng phất ngỡ như đã từng gặp từ rất lâu,
Nhưng cứ thẳng bước ngang qua,
Chỉ thiếu một lần sóng mắt nhìn.”
(*) Bài hát Thập diện mai phục – Trần Dịch Tấn
Một cơn gió ấm lướt qua má Lâm Hàng, nhắc nhớ cô rằng bây giờ là mùa hè.
Cậu trai và người bạn tiến về phía trước, Lâm Hàng quay người lùi về phía sau.
Khi Lâm Hàng về đến nhà, cô thấy mình trong gương với đôi mắt sưng đỏ vì khóc và những giọt nước mắt đã khô trên mặt, cô bèn rửa mặt trước.
WeChat đột nhiên xuất hiện một thông báo:
Matt: “Không biết cô có cách nào để Trần Lộ Mạn không trượt luật dân sự cuối kỳ này không?”
Chà, hóa ra thiếu gia kết bạn với cô là có mưu đồ, muốn cô bạn gái nhỏ của mình vượt qua kỳ thi cuối kỳ.
Lim: “Có.”
Cách màn hình Trần Trình nhìn thấy câu trả lời này đã nghĩ chuyến này thành công rồi, cô bé thích mình này dễ thu phục quá.
Sau đó WeChat thu được tin nhắn:
Lim: “Anh ngủ với tôi.”
*
Ngày quy định – Lương Vịnh Kỳ