Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 994: Rời đi trước khi tôi trở về (thất)




Editor: May

“Không cần phải vậy!” Tần Dĩ Nam bỗng dưng liền lên tiếng, lạnh lẽo rét buốt cắt đứt lời nói của Trình Thanh Thông, không chút lưu tình nói: “Những thứ đó vốn chính là mua để lừa gạt cô, đáng xài!”

“Lại nói, tôi cũng không để ý đến chút tiền kia, vả lại chúng ta ly hôn, tôi cũng không cho cô một xu tiền nuôi dưỡng, nếu cô thật không cảm thấy gì, cứ coi những tiền kia là tiền nuôi dưỡng tôi cho cô đi!”

Mắt Trình Thanh Thông tê rần, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại, một giọt tiếp một giọt lại im lặng không tiếng động lăn xuống.

Tần Dĩ Nam trong điện thoại, im lặng một lát, thấy Trình Thanh Thông chậm chạp không mở miệng nói chuyện, nhẹ nhàng giễu cợt một tiếng, trào phúng tràn đầy trong giọng nói, xuyên qua ống nghe của điện thoại di động, chui vào trong tai Trình Thanh Thông: “Thế nào? Không lên tiếng, là ghét bỏ ít tiền quá à? Chỉ là đối với một tên lừa gạt mà nói, cũng không có tư cách để ghét bỏ đi?”

Sắc mặt Trình Thanh Thông trắng bệch, không có chút xíu huyết sắc, cô dùng sức cắn môi dưới, nỗ lực không để cho mình khóc ra tiếng, bởi vì kiềm nén, toàn thân cô đều luôn đang run rẩy không ngừng.

Tần Dĩ Nam nói liên tục nhiều câu, thấy Trình Thanh Thông luôn không có ý tứ lên tiếng, có lẽ cũng không có suy nghĩ tiếp tục kéo dài với cô, ngừng vài giây, đơn giản dứt khoát mở miệng lần nữa, âm điệu lạnh buốt lại tuyệt tình: “Bản thân tôi cũng không muốn cho cô tiền nuôi dưỡng gì, sở dĩ không cần những vạn đồng còn lại kia, là muốn một chút thanh tĩnh, cho nên phiền toái cô, Trình tiểu thư, từ giờ trở đi, có thể cách tôi bao nhiêu xa thì cách tôi bấy nhiêu xa, cũng đừng lại kiếm cớ chuyển tiền cho tôi, kéo quan hệ với tôi, bởi vì tôi là thật không muốn có bất kỳ liên quan gì với cô nữa...”

Thân thể mảnh khảnh của Trình Thanh Thông đột nhiên run lên một cái, trong miệng cắn đến chảy máu, tràn ra một tiếng nức nở rất nhỏ nhặt.

Rất ngắn rất yếu ớt, chỉ là nửa giây, Trình Thanh Thông liền phản ứng rất nhanh giơ tay lên, cắn chặt mu bàn tay của mình, ngừng tiếng khóc.

Âm thanh kia rất không dễ dàng phát giác, nhưng Tần Dĩ Nam lại vẫn lờ mờ bắt giữ được, lời nói lải nhải không ngừng trong miệng anh, bỗng dưng liền ngừng lại.

Cách sóng điện, anh không nói một lời ngốc một lúc, Trình Thanh Thông sợ chính mình lại khóc ra tiếng, chỉ có thể liều mạng mà dùng sức cắn mu bàn tay, qua một lúc lâu, cô mới phản ứng được, ngón tay run rẩy muốn đi cúp điện thoại.

Đầu ngón tay còn không chưa chạm lên màn hình, điện thoại lại dẫn trước một bước bị Tần Dĩ Nam cắt đứt.

Điện thoại di động truyền ra tín hiệu tút tút báo bận, trong căn phòng an tĩnh, có vẻ đặc biệt chói tai.

Trình Thanh Thông sững sờ dừng nước mắt một hồi lâu, mới nằm về trên giường lần nữa, nhắm mắt lại, bên tai liền mơ hồ vang lên âm điệu lạnh như băng của Tần Dĩ Nam.

“Phiền toái cô, Trình tiểu thư, từ giờ trở đi, có thể cách tôi bao nhiêu xa thì cách tôi bấy nhiêu xa...”

“... Tôi là thật không muốn có bất kỳ liên quan gì với cô...”

Mỗi lần nghe thấy, đáy lòng Trình Thanh Thông liền hung hăng đau đớn một chút, cô giơ tay lên, hung hăng che đậy lỗ tai, nhưng âm thanh kia ngược lại càng rõ ràng.

Nghe đến cuối cùng, cô giống như chết lặng, ôm chăn mền, thân thể cuộn tròn thành một loại tư thế không có cảm giác an toàn nhất, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sững sờ phát ngốc. -

Sau khi cuộc gọi kia cắt đứt, Trình Thanh Thông thật chưa từng xuất hiện ở trước mặt Tần Dĩ Nam một lần nào.

Cũng không phải cô đang tận lực tránh anh, mà là anh và cô, mặc kệ là công việc hay là cuộc sống, đều không là ở cùng trong thế giới nữa.

Bởi vì lúc trước cô vì Tô Chi Niệm, mà lừa Tần Dĩ Nam, nên Trình Thanh Thông không trở về xí nghiệp Tô thị nữa.