Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 991: Rời đi trước khi tôi trở về (tứ)




Editor: May

Mấy cái gối ôm màu sắc ở trên ghế sô pha mà Trình Thanh Thông đã mua, khung ảnh lồng kính tinh xảo trên vách tường mà Trình Thanh Thông đã mua, một đôi vật trang trí bên cạnh ti vi mà Thanh Thông đã mua...

Người phụ nữ đó cũng thật là nghe lời, anh bảo cô dọn dẹp sạch đồ của cô đi, cô vẫn thật là dọn dẹp hết sạch sẽ!

Tần Dĩ Nam giễu cợt một tiếng, ngẩng đầu, uống ừng ực một ngụm lớn RIO, sau đó cởi quần áo, vào phòng tắm, tắm rửa.

Tắm rửa xong, Tần Dĩ Nam đứng ở trước gương trong phòng tắm, lúc cầm lấy khăn lông lau tóc, không cẩn thận thoáng nhìn mấy vết dấu móng tay trước ngực và sau lưng mình, anh liền giống như là bị người không hề có dấu hiệu nào liền điểm huyệt đạo, động tác toàn thân bỗng dưng dừng lại, ngay cả lúc đang lau tóc, anh bỗng nhiên nghĩ đến một ít chuyện về công ty cũng dừng lại theo.

Sau khi qua thật lâu, Tần Dĩ Nam mới đưa tầm mắt rút trở về từ trên gương, nhanh chóng lau tóc hai lần, khoác áo ngủ, liền đi ra khỏi phòng tắm.

Sáng mai còn có một cuộc họp, nằm ở trên giường, nhưng Tần Dĩ Nam lại không thể nào ngủ được.

Anh lăn qua lộn lại ở trên giường rất lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy, xuống giường, đi đến trên ban công, hóng gió lạnh mùa xuân một lát, lúc phòng khách rót nước, nhìn chăm chú phòng ngủ chính.

Những đêm trước, anh ra ngoài, xuyên qua khe hở phòng ngủ chính, có thể nhìn thấy bên trong lộ ra một sáng ngời nhỏ nhặt, đó là ánh đèn ngủ Trình Thanh Thông đã bật lên sau khi ngủ, mà bây giờ, khe cửa đó là một mảnh đen nhánh.

Tần Dĩ Nam uống non nửa ly nước, lúc trở về phòng, vẫn là vòng đến phòng ngủ chính, đẩy cửa ra.

Cửa sổ bên trong không đóng, gió đêm thổi qua phòng, nhẹ nhàng thổi vào trên mặt anh, pha lẫn hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt đặc biệt của Trình Thanh Thông.

Tần Dĩ Nam đưa tay ra bật đèn, bên trong phòng vốn đặt đầy đồ, giờ đã trống không.

Bên cạnh tủ đầu giường của phòng ngủ đặt một cái va ly rất kín, không đóng kín miệng.

Là đồ cô không mang đi sao?

Tần Dĩ Nam đi lên trước, mở ra, chỉ nhìn thoáng qua, anh liền giống như bị điện giật, sững sờ tại chỗ.

Trong khoảng thời gian này, những món quà anh mua cho cô, toàn bộ đều ở đây, lớn nhỏ, đắt rẻ... Ngay cả đôi vớ anh trả tiền mua cho cô vào mấy ngày hôm trước, lúc anh và cô đi xem phim cũng ở đây, đóng gói vẫn còn chưa dỡ bỏ, vớ vẫn là bộ dạng mới mua.

Trái tim của Tần Dĩ Nam, không biết là chuyện gì, không khỏi hoảng hốt nhảy hai cái, sau đó anh liền đóng va ly lại lần nữa, ngẩng đầu, nhìn thấy chìa khóa và tấm thẻ trên tủ đầu giường.

Chìa khóa là chìa khóa nhà của anh, tấm thẻ là chi tiêu hằng ngày anh cho cô sau ngày cô và anh kết hôn.

Ghi chép tiêu phí trong tấm thẻ kia, đều sẽ có tin nhắn nhắc nhở vào trong điện thoại của cô, thời gian kết hôn gần một năm, trên cơ bản không có nhận được tin nhắn về tấm thẻ này, nếu không phải hôm nay anh chợt thấy tấm thẻ này, anh đã suýt nữa quên mất chính mình còn có một tấm thẻ như vậy.

Tần Dĩ Nam nuốt ngụm nước miếng, xoay người trở về phòng ngủ của mình, nằm lên giường lần nữa, càng không buồn ngủ, cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua thời gian, đã 4:30 rạng sáng, cách thời gian rời giường chỉ còn lại bốn tiếng, Tần Dĩ Nam dứt khoát không ngủ, nhấn mở mail, lúc chuẩn bị cầm điện thoại di động làm việc, thấy chỗ tin nhắn có vài nhắc nhở, anh không nghĩ quá nhiều nhấn mở tin nhắn.

Vừa rồi anh còn nghĩ chưa từng nhận được nhắc nhở của tấm thẻ kia, kết quả hiện tại liền có.

Chẳng qua không phải nhắc nhở tiêu phí, mà là nhắc nhở chuyển khoản.

Đếm, lại có thể có đến sáu con số.