Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 967: Thanh xuân chấp niệm, chấp niệm thanh xuân (13)




Editor: May

Tô Chi Niệm nghe được lời nói của người phụ nữ đó, mi tâm nhăn lại, đáy mắt có một chút không vui chợt hiện lên, anh vừa mới chuẩn bị nói bảo vệ mang người phụ nữ đó rời đi, Tống Thanh Xuân liền dừng bước chân đi tới phòng làm việc lại, chậm rãi xoay người, đến gần hai bước với người phụ nữ đó, mắt nhìn thẳng cô ta, khe khẽ mỉm cười với cô ta, ngữ khí lại không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tôi là tin tưởng Tô Chi Niệm, nhưng tin tưởng thì tin tưởng, nhưng dấm thì tôi vẫn muốn ăn!”

“Cũng giống như là... Tôi không hề không cho phép có người phụ nữ hâm mộ người đàn ông của tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép có người phụ nữ mang tâm tư khác muốn nhúng chàm người đàn ông của tôi.”

“Tôi không phải là người hẹp hòi, nhưng tôi cũng không phải là người không hẹp hòi nổi, có một số việc tôi có thể mở một con mắt nhắm một con mắt làm như không nhìn thấy, nhưng có vài người vài chuyện, nếu cô dám làm, liền đừng trách tôi không nể mặt mũi!”

“Thế nào? Không phục? Trừng tôi dữ như vậy sao?” Tống Thanh Xuân cong môi, nở nụ cười nhạt: “Đã không phục như vậy, được rồi...”

Tầm mắt Tống Thanh Xuân rơi ở trên người người bảo vệ đứng ở một bên, lời nói trong miệng vốn đang nói với người phụ nữ đó, đổi thành nói với bảo vệ: “Chờ lát nữa tiễn vị tiểu thư này đi, các người đi lên, dọn dẹp toàn bộ những vật mà vị tiểu thư này đã chạm qua ở trong khu tổng giám đốc, thay mới hết đi!”

Dừng một chút, tầm mắt của Tống Thanh Xuân, đưa mắt nhìn lên trên quần áo của Tô Chi Niệm, giương cằm lên với anh: “Còn có anh, đi vào với em, thay quần ào vừa mới bị người chạm qua cho em, ném đi!”

Tống Thanh Xuân rõ ràng lưu loát quăng hai chữ “Ném đi” cuối cùng xong, liền đi vào phòng làm việc.

Tô Chi Niệm hoàn toàn không dám có chút dừng lại nào, vội vàng đuổi theo, đi hai bước, anh giống như là nghĩ đến cái gì, nói với nhân viên đúng lúc đi qua: “Cô nhớ mang theo một chút nước sát trùng, dọn sạch mùi nước hoa trong thang máy đi, còn có phòng làm việc của tôi, vừa rồi cô ta từng đi nhà vệ sinh, phòng trà nước...”

Tô Chi Niệm nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “... Còn có tôi!”

Tống Thanh Xuân đưa lưng về phía Tô Chi Niệm, vẫn luôn đi về phía phòng làm việc, mím môi buồn bực cười một tiếng.

Cô cảm thấy cô đã đủ tiện, không nghĩ tới, Tô Chi Niệm lại còn quá đáng hơn cô... Chuyện này quả thật là thêm mắm thêm muối mà...

Nhưng mà cũng tốt, dám lén lén lút lút hôn người đàn ông của cô... A!

Vào phòng nghỉ trong phòng làm việc của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân không liếc mắt để ý đến người đàn ông phía sau mình, nhìn như đang tiếp tục giải thích, trên thực tế là bị cử động vừa rồi của cô khiến cho cực kỳ hưởng thụ, mặt mày đều bay bổng lên, gọn gàng kéo ngăn tủ của anh ta, tìm kiếm quần áo từ bên trong.

“Đình Đình, anh là thật không biết cô ta có tâm tư khác với anh!”

Một cái áo sơ mi, ném ở trong lòng Tô Chi Niệm.

“Em cũng không biết đâu, mấy ngày nay mỗi ngày anh nghĩ đều là chuyện em chờ sinh, nói chuyện làm ăn đều dễ dàng thất thần, đâu chú ý đến những thứ này!”

Một cái quần tây nện ở trên đầu Tô Chi Niệm.

“Anh cam đoan, sau này gặp phải đối tác là nữ giới, anh có thể bảo trì khoảng cách xa bao nhiêu, liền bảo trì khoảng cách xa bây nhiêu...”

Một chiếc cà-vạt bay tới, Tô Chi Niệm gấp vội vươn tay ra, đón được, lời nói trong miệng vẫn không có ngừng: “... Chẳng qua, Đình Đình, vừa rồi em quả thực là quá đẹp, anh thích em uống dấm vì anh...”

Tô Chi Niệm vừa cởi quần, vừa tiếp tục nói: “Đình Đình, em có thể lặp lại một lần lời vừa nói với cô ta cho anh nghe được không, quả thực là dễ nghe đến không thể dễ nghe hơn...”