Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 937: Dẫn rắn ra khỏi hang (7)




Editor: May

Đó đâu phải là vật đặc dính giống như huyết nhục mơ hồ, đó chính là vật đặc dính huyết nhục mơ hồ...

Cô đặt đồ trang điểm, bên trong đựng hoàn toàn không phải đồ trang điểm cô mua, mà là một con rắn sống sờ sờ!

Tuy rằng con rắn kia bị Tô Chi Niệm đập chết tại chỗ, nhưng đầu rắn lại còn hoàn hảo không chút tổn hại, lưỡi rắn đưa ra rất dài.

Động vật cô ghét nhất trong đời này, chính là loại rắn bò sát động vật khoa xương sụn này, cho dù cô nhận biết được rắn không hề nhiều, nhưng con rắn này, cô lại nhận biết được, đó là rắn hổ mang, có kịch độc.

Phía sau lưng Tống Thanh Xuân, bỗng chôc dâng đầy mồ hôi lạnh.

Nếu vừa rồi, cô không có bị Tô Chi Niệm ngăn trở đúng lúc, một khi cô mở nắp ra, như vậy cô liền sắp đối mặt với hai kết quả, cái đầu tiên là tình huống chưa kịp phản ứng, bị rắn cắn, trúng độc bỏ mình, thứ hai chính là phản ứng lại, nhưng rất có thể trong quá trình thoát khỏi, bị dọa đến té ngã trên đất.

Cô có thai, còn chưa tới ba tháng, là thời điểm không ổn định nhất, mặc kệ là kết quả nào trong hai cái đó, hậu quả đều không dám tưởng tượng nổi...

Tống Thanh Xuân không dám tiếp tục tưởng tượng tiếp, hô hấp của cô trở nên hơi hỗn loạn, cô không có dũng khí xoay người đi xem hình ảnh phía sau lần thứ hai, cô đưa lưng về phía Tô Chi Niệm, hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng mở miệng: “Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì...” Theo Tô Chi Niệm lãnh đạm đáp lại, Tống Thanh Xuân cảm giác được người đàn ông đi đến trước mặt cô, cô nghĩ cũng không nghĩ tới liền nhào vào trong lòng anh, thân thể run rẩy, ôm chặt lấy anh.

Tô Chi Niệm giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, mang cô vào phòng.

Sau khi đỡ cô ngồi xuống, Tô Chi Niệm rót cho cô một ly nước, hỏi cô có nên gọi bác sĩ không?

Tống Thanh Xuân sợ hãi không thôi, sắc mặt tái nhợt lắc đầu, bưng ly thủy tinh, uống non nửa ly nước, mới trấn định lại, cô quay đầu, mở miệng nói câu nói đầu tiên với Tô Chi Niệm, chính là: “Phương Nhu.”

“Là Phương Nhu!” Tống Thanh Xuân không đợi Tô Chi Niệm lên tiếng, liền khẳng định lại lặp chắc chắn một lần nữa: “Tuyệt đối là Phương Nhu! Mấy ngày trước đây lúc em đặt LAMER, chị ta có ở bên cạnh, còn bảo em giúp chị ta đặt một bình kem dưỡng da...”

“... Chị ta thật là phát rồ rồi, hiện tại chị ta đều đã bại lộ chính mình, lại còn không chịu chết tâm, đây rõ ràng cho thấy chị ta muốn cho em một xác hai mệnh...”

“... Nếu như vừa rồi, vừa rồi anh không xuất hiện, em, em...”

Tống Thanh Xuân nói nói, cảm xúc liền dao động lên: “... Chị ta hại chết Tống Thừa, còn muốn tính toán mọi cách để hại em, hại đứa bé của em!”

“Em không thể tha cho chị ta, em tuyệt đối không thể tha cho chị ta...”

“Được rồi, Đình Đình, không có việc gì, được rồi...” Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân vào trong lòng an ủi tinh tế.

Ngay từ lúc anh dán lên hộp quà, nghe thấy tiếng rắn thè lưỡi, liền đã đoán được là Phương Nhu.

Người phụ nữ đó một ngày không sa lưới, Tống Thanh Xuân liền có một ngày nguy hiểm tính mệnh.

Mà người phụ nữ đó lại giảo hoạt hơn bất cứ kẻ nào, làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, lại không có để lại đủ chứng cớ xác thực.

Cho nên muốn để cho cô ta sa lưới, sợ là phải phí trắc trở một phen... Nhưng có một điểm, anh rất xác định, hiện tại bọn họ không thể lại ngồi chờ chết nữa!

Gần như là vào một khắc ý nghĩ Tô Chi Niệm rơi xuống, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên ngẩng đầu lên từ trong lòng anh: “Tô Chi Niệm, anh nói, tai nạn xe cộ chúng ta suýt gặp vào lúc trước, có phải cũng có liên quan đến chị ta không?”