Editor: May
Ngữ khí Tống Thanh Xuân gấp gáp như vậy, là xảy ra chuyện lớn gì sao?
Tô Chi Niệm nửa ngủ nửa tỉnh, vừa nghe được tiếng của Tống Thanh Xuân, liền hoàn toàn tỉnh táo lại, anh bất giác muốn hé mí mắt, kết quả lại nghe thấy một loạt tiếng nôn nóng “Tô Chi Niệm” của Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm nhíu mi tâm lại một chút, trong đầu óc liền chợt lóe lên một ý nghĩ.
Cô gấp thành bộ dạng này, chẳng lẽ cô lại biến thành em gái ruột của mình? Tất cả phát sinh ngày hôm qua, đều là Tống Mạnh Hoa biên soạn lấy cớ lung tung?
Toàn thân Tô Chi Niệm hung hăng giật mình một cái, không có chút xíu do dự liền khép mí mắt đã mở một nửa của mình ra lại lần nữa.
“Tô Chi Niệm!” Theo một tiếng hò hết cất cao âm điệu của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm nghe thấy cửa phòng ngủ bị Tống Thanh Xuân dùng sức đẩy ra, theo cũng là tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp của cô, trong miệng cô, lại gọi tên anh nhiều lần.
Chẳng lẽ thật giống như anh nghĩ? Mộng đẹp kinh hỉ như vậy, anh còn chưa mơ đủ, liền phải rơi vào vực sâu không tận cùng một lần nữa ư?
Tô Chi Niệm không muốn đối mắt, giả thành một bộ dáng chưa tỉnh lại, trở mình, đổi tư thế, nhắm mắt tiếp tục giả ngủ.
“Tô Chi Niệm!” Tống Thanh Xuân không gọi Tô Chi Niệm tỉnh được, trực tiếp dùng sức kéo mở chăn, ném ở trên thảm sàn, sau đó liền đưa hai bàn tay ra, dùng một bàn tay bóp lên mũi Tô Chi Niệm, một bàn tay che kín miệng anh lại.
Tô Chi Niệm không thể thở nổi, ngộp đủ năm phút, mới đỏ bừng cả khuôn mặt mở to mắt ra.
Tống Thanh Xuân thấy anh tỉnh lại, lập tức rụt tay lại, khẩn cấp vội vã liền mở miệng: “Tô Chi Niệm...”
Theo tiếng của cô, Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được trái tim của mình hung hăng run hai cái, an thật không có dũng khí đi đối mặt hình ảnh mộng đẹp vỡ nát, anh nghĩ cũng không nghĩ liền nhảy xuống từ trên giường, vội vàng để lại câu “Đình Đình, anh rửa mặt trước, lát nữa hẵng nói” với Tống Thanh Xuân, liền nhanh chóng xông về phía phòng tắm.
“Tô Chi Niệm, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, anh hãy nghe em nói hết trước, rửa mặt...” Tống Thanh Xuân vừa nói, vừa đuổi theo Tô Chi Niệm.
“Tô Chi Niệm!” Tống Thanh Xuân giơ tay lên, vỗ mạnh cửa phòng tắm hai cái, sau khi nghe được “Đình Đình, chờ chút” của người đàn ông truyền tới, nhìn chung quanh một lần, liền đi đến trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra, lấy chìa khóa, trực tiếp mở cửa phòng tắm ra, xông vào trong.
Tô Chi Niệm đang đi vệ sinh, nghĩ cũng không nghĩ liền giơ tay lên, bảo vệ Tô Chi Niệm nhỏ của mình, chất lỏng chưa chảy xong, dính một tay anh.
Tô Chi Niệm bị chính mình làm ghê tởm, cố nén dục vọng nôn mửa, hung hăng cắn chặt hàm răng nói với Tống Thanh Xuân xông tới: “Tống Thanh Xuân, anh đang đi vệ sinh!”
Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú bộ vị quan trong được Tô Chi Niệm bảo vệ, không quan tâm chút nào “à” một tiếng, bình bình tĩnh tĩnh ném một câu “Anh tiếp tục” với Tô Chi Niệm, liền khẩn cấp vội vã bắt đầu nói điểm chính: “Tô Chi Niệm, em và anh nói một chuyện rất nghiêm túc...”
À? Anh tiếp tục?
Cô cảm thấy cô đứng ở chỗ này, anh có thể tiếp tục đi vệ sinh tiếp sao?
Mặt Tô Chi Niệm bỗng chốc đen xuống, anh còn chưa kịp hòa hoãn buồn bực trong lòng của mình, liền từ trong giọng nói của Tống Thanh Xuân, bắt được mấy chữ “chuyện nghiêm túc” này.
Chuyện nghiêm túc... Sao lại càng lúc càng giống như dự đoán của anh thế? Chẳng lẽ ngủ một đêm tỉnh lại, khoảng cách giữa anh và cô, lại phải cách một khoảng trống ư?