Editor: May
Đây là ngữ khí gì? Chẳng lẽ vừa rồi ông phí lời lẽ một lúc lâu, nói nhiều lời như vậy, thằng bé này lại đều không nghe rõ ràng sao?
Ánh mắt Tống Mạnh Hoa nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, trở nên không vui.
Tống Thanh Xuân nghe được tiếng của Tô Chi Niệm, cũng hơi tỉnh táo lại từ trong đờ đẫn, cô chớp chớp mắt, mang theo vài phần không xác định hỏi: “Ba, ba bừa mới nói dưỡng thai thật tốt sao?”
Tống Mạnh Hoa nghe được tiếng của Tống Thanh Xuân, vội vàng dừng lời nói muốn răn dạy Tô Chi Niệm lại, quay đầu, toét miệng với Tống Thanh Xuân, cười gật gật đầu: “Đúng vậy, dưỡng thai thật tốt.”
Tô Chi Niệm không có nhận được đáp án xác định, không chết tâm mở miệng lần nữa: “Ba, ý tứ lời ba vừa mới nói, là để cho con và Đình Đình làm lễ cưới?”
Tống Mạnh Hoa “Tư” một tiếng, vừa định đi trừng Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân lại chớp chớp mắt với ông, hỏi: “Ba, ba còn nói mấy chữ sinh đứa bé ra, đúng không?”
“Đúng đúng đúng.” Tống Mạnh Hoa hoàn toàn không có chút xíu thiếu kiên nhẫn gật mạnh đầu, sợ Tống Thanh Xuân không hiểu ý tứ của mình.
“Ba, ba nói làm lễ cưới, chỉ là con và Đình Đình đúng không?” Tô Chi Niệm truy vấn lần thứ ba.
Cùng lúc đó, Tống Thanh Xuân cũng mở miệng: “Ba, đó chính là nói, con có thể sinh đứa bé ra sao?”
Lần này Tống Mạnh Hoa cũng lười phải tức giận với Tô Chi Niệm, vô cùng cưng chiều nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, bày ra một bộ dáng hết sức vui vẻ: “Sinh, đương nhiên có thể sinh, vì sao không thể sinh!”
“Ba, làm lễ cưới, là chỉ con có thể cưới Đình Đình, đúng không?” Tô Chi Niệm mở miệng lần thứ tư.
Tống Thanh Xuân: “Nhưng mà, không phải con và Tô Chi Niệm là anh em ruột sao? Đứa bé, thật không có chuyện gì ư?”
“Sẽ không, sao đứa bé lại có chuyện gì, đứa bé khẳng định sẽ cường tráng khỏe mạnh! Không phải ba đã nói rồi ư? Con không phải con gái ruột của ba...” Tống Mạnh Hoa sợ chính mình vạch trần tin tức này, sẽ khiến cho Tống Thanh Xuân đau lòng, vội vàng nói tiếp: “Thanh Xuân, tuy rằng con không phải con ruột của ba, nhưng ba luôn coi con thành con gái ruột của ba để nuôi dưỡng, con cũng đừng thương tâm nha...”
“Ba, con thật có thể làm lễ cưới với Đình Đình...” Từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ đều không được để ý tới, Tô Chi Niệm mở miệng lần thứ năm.
Chỉ tiếc tiếng nói của anh còn chưa rơi xuống, Tống Mạnh Hoa bị anh cắt đứt lời nói, liền hung hăng chuyển đầu: “Hỏi hỏi hỏi, rốt cuộc con muốn hỏi bao nhiêu lần, đầu óc con có lớn không? Không làm lễ cưới thì làm cái gì? Chẳng lẽ con còn muốn tùy tiện lĩnh một cái giấy chứng nhận, liền cưới Thanh Xuân vào trong nhà ư! Ta nói cho con biết, không có lễ cưới oanh oanh động động, con nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Tô Chi Niệm vô tội chớp chớp mắt, cả người liền giống như là định trụ, trong đầu cẩn thân nhớ lại không sót một chữ lời nói của Tống Mạnh Hoa.
Theo anh phản ứng kịp ý tứ trong lời nói Tống Mạnh Hoa, một cổ vui sướng không có cách nào nói nên lời, giống như là thủy triều, bắt đầu khởi động lên trong tim anh.
Hóa ra, anh có thể làm lễ cưới với Tống Thanh Xuân... Cũng chính là nói, vừa rồi ở trên đại sảnh yến hội, Tống Mạnh Hoa nói về xuất thân của Tống Thanh Xuân, là thật, không phải vì làm quan hệ xã hội mới nói bịa chuyện...
Kinh hỉ lớn như vậy, khiến cho Tô Chi Niệm giống như thất thố bỗng nhiên lớn tiếng hỏi thăm một câu: “Cho nên, con và Đình Đình thật không phải anh em ruột?”
Tống Mạnh Hoa lẩm bẩm cằn nhằn an ủi Tống Thanh Xuân, bị Tô Chi Niệm đột ngột đề cao âm điệu, dọa đến cả người khẽ run rẩy, sau đó liền nắm gạt tàn thuốc trên bàn, không phân tốt xấu đập về phía Tô Chi Niệm.