Editor: May
Tần Dĩ Nam đứng ở ven đường một lúc lâu, mới giẫm chân đi tới xe của mình, anh vừa đi chưa được mấy bước, điện thoại di động trong túi liền vang lên một tiếng.
Là tiếng nhắc nhở của WeChat.
Đã muộn như thế rồi, ai gửi tin tức cho anh?
Tần Dĩ Nam lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua màn hình, Tống Thanh Xuân gửi tới tin tức: Đường Noãn chết rồi, một tiếng đồng hồ trước, tai nạn xe cộ.
Bước chân của Tần Dĩ Nam, khẽ lung lay một cái, cả người suýt nữa ngã quỵ trên đất.
Anh chật vật ổn định thân thể, miễn cưỡng bước lên phía trước mấy bước, tựa vào trên xe của mình, nhìn chằm chằm trên màn hình ít ỏi con số, lặp lại nhìn nhiều lần, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt.
-
Ngày hôm sau là lễ cưới của Tần Dĩ Nam, cũng chính là ngày đầu tiên Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đi Thượng Hải, Đường Noãn hỏa táng.
Ngày đó, tất cả bạn học cao trung quen biết Đường Noãn còn ở Bắc Kinh đều tới.
Có từng cãi nhau với cô, cũng có đã từng thân với cô như chị em, còn có đã từng có duyên gặp qua một lần với cô... Đương nhiên Tần Dĩ Nam từng yêu cô cũng từng hận cô cũng tới, Tống Thanh Xuân từng làm bạn bè cũng từng làm kẻ địch cũng đến, theo Tống Thanh Xuân tới đây còn có Tô Chi Niệm mà cô từng mê luyến cả tuổi thanh xuân.
Ở trước mặt tử vong, tất cả yêu và hận đều biến thành phong khinh vân đạm, không đáng giá nhắc tới.
Suy nghĩ trong đầu óc mỗi người, đều là Đường Noãn khi còn sống rất tốt.
Vào trong khoảnh khắc thi thể Đường Noãn hóa thành tro tàn, không ít người đều rơi lệ, ngay cả Tần Dĩ Nam cũng đỏ cả vành mắt, người khác ở trước bia mộ của Đường Noãn, để xuống đều là một bó một bó hoa cúc non, chỉ có anh, đặt lại là một bó hoa hồng.
Có bạn học nhiều chuyện, trầm thấp nói nhỏ, Tần Dĩ Nam cũng đã kết hôn rồi, có phải đáy lòng vẫn còn yêu Đường Noãn không?
Tần Dĩ Nam nghe được câu này, nhìn chằm chằm bia mộ lạnh buốt, hơi hơi mấp máy môi.
Anh yêu cô sao? Anh yêu hay không yêu cô còn quan trọng sao? Cô đã chết, vào lúc trước khi chết, cô gọi cho anh một cú điện thoại, nhưng anh không tiếp.
Anh không nghĩ nhiều vì sao cô lại muốn điện thoại cho anh vào lúc trước khi chết, cho dù trong lòng anh hiểu rõ, cô gọi cú điện thoại kia cho anh là bởi vì đáy lòng cô có anh.
Nhưng anh nghĩ, cô cũng rõ ràng trước giờ anh đều chưa từng yêu cô, anh yêu chỉ là cô gái mượn sách truyền thơ mà cô đã đóng giả thôi, mà bó hoa này của anh, cũng là cho cô gái anh đã từng nhận nhầm và bỏ lỡ tình yêu trong thanh xuân.
Tống Thanh Xuân là người cuối cùng đứng ở trước bia mộ Đường Noãn, cô không mở miệng, liền rơi lệ xuống trước.
Mặc kệ là Đường Noãn mà cô đã gặp gỡ vào năm mười sáu tuổi kia, hay là Đường Noãn đã chết vào năm hai mươi sáu tuổi kia, giờ này phút này, đối với cô mà nói, mai táng trong mộ bia này, là Đường Noãn có quan hệ tốt nhất với cô vào thời cao trung.
Ngay cả Tô Chi Niệm luôn rất chán ghét Đường Noãn, cũng nhẹ nhàng uốn cong khom người đặt một bó hoa ở trước bia mộ của cô.
...
Buổi chiều, bạn học bởi vì Đường Noãn mà tụ hợp lại một nơi, cũng đều đường ai nấy đi, phân tán lần nữa.
Bởi vì lễ cưới của Tần Dĩ Nam, bởi vì lễ tang của Đường Noãn, Tống Thanh Xuân gần như không có quá nhiều thời gian đi ảm đạm khổ sở vì ngày mai mình sẽ phải mất đi tiểu hạt vừng.
Dù là giờ phút này, hết thảy tất cả đều đã kết thúc, cô chỉ vì tiểu hạt vừng của mình hao tổn tinh thần một lát, liền muốn tháo dỡ xuống một thân áo đen, thay đổi lễ phục tươi sáng, đi tham gia tiệc tròn năm xí nghiệp Tống thị tổ chức mỗi năm một lần.
Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới, trong tiệc tròn năm này, lại có thể phát sinh một chuyện bất ngờ, mà sự phát triển của chuyện này, liền giống như tàu lượn cao tốc, trầm bổng nhấp nhô, đặc sắc kích thích.