Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 865: Ám chỉ đánh đổi bằng mạng sống (5)




Editor: May

Nếu đứa bé trong bụng, bản thân nó đã có vấn đề, nếu em sinh nó ra, chú định nó sẽ chịu khổ, em không thể đồng thời tổn thương nó, còn đi tổn thương anh - người đã yêu em như vậy.

Phá bỏ đứa bé, em rất khổ sở, sở dĩ rất khổ sở, một mặt nguyên nhân là vì là một người mẹ, nguyên nhân khác là, đứa bé này là anh cho em.

Bởi vì nó là con của anh, em mới liều mạng và muốn bảo vệ như vậy.

Tô Chi Niệm dắt tay cô, có thể đọc được hết bất kỳ ý nghĩ chảy xuôi nào ở trong đáy lòng cô.

Chuyện tốt đẹp và rất cảm động nhất thế gian là cái gì?

Chuyện tốt đẹp và rất cảm động nhất thế gian là, em vì anh, bằng lòng vứt bỏ con của chúng ta, mà anh cũng giống em, bằng lòng vứt bỏ con của chúng ta.

Cô gái này, mười tám năm trước, vào lúc thể giới của anh tăm tối nhất, một câu “Anh trai nói chú là người xấu, thì chú chính là người xấu” chiếu sáng toàn thế giới của anh, mười tám năm sau, vẫn có thể dùng cử động rất lơ đãng, ấm áp toàn thế giới của anh.

Anh nghĩ, trên thế giới này, cũng chỉ có một cô gái như vậy, có thể khiến cho anh uất ức đến phát điên, nhưng cũng có thể khiến cho anh như tẩm gió xuân chỉ trong vòng một đêm.

Cô gái như vậy, sao anh có thể không yêu? Sao có thể không yêu tha thiết?

Tô Chi Niệm hơi thu cánh tay một chút, kéo Tống Thanh Xuân đến trước mặt mình, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Thân thể Tống Thanh Xuân run lên một trận, sau đó lưỡi của anh, liền chui vào trong miệng cô.

Đêm đầu mùa xuân là lạnh, nụ hôn lại là nóng.

Anh và cô liền ở trong lúc lạnh lúc nóng như vậy, trằn trọc triền miên, dùng hết sức hôn sâu.

Hôn rất lâu, Tô Chi Niệm mới lưu luyến không rời ngừng lại, anh tham luyến dán ở môi cô, hơi thở hơi loạn giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt treo trên khóe mắt cô: “Thực xin lỗi, Đình Đình, về sau sẽ không để cho em khổ sở như vậy nữa.”

“Em biết...” Tống Thanh Xuân biết, phía sau câu hứa hẹn cuối cùng của anh, là dùng phẫu thuật thắt ống dẫn của anh đổi lấy, cô nỗ lực nâng khóe môi lên, nhẹ nhàng ôn nhu mở miệng: “... Chẳng qua, Tô Chi Niệm, em làm phẫu thuật là được, anh không thể đi làm phẫu thuật, em làm phẫu thuật cần phải nghỉ ngơi, anh đi làm phẫu thuật, ai tới chăm sóc em... Cho nên, anh không thể làm, anh phải chăm sóc em... Hơn nữa, em cảnh cáo anh, em không muốn chăm sóc anh đâu... Anh không thể không có việc gì lại gây phiền toái cho em... Giữa hai người chúng ta, chỉ có anh chăm sóc em, không có chuyện em chăm sóc anh đâu!”

Cô rõ ràng là sợ anh làm phẫu thuật, thân thể bị thương tổn, lại cứ bày ra bộ dạng không thấu tình đạt lý như vậy, cảnh cáo anh đừng gây phiền phức cho cô.

Khuyên can khác thường như vậy của cô, khiến cho trong lồng ngực Tô Chi Niệm bị ấm áp nào đó tràn ngập, rồi lại bị đau lòng nào đó đâm đau.

Anh nhịn không được lại ôm chặt cô lần nữa, hôn cô, dùng hành động biểu thị tình yêu của mình, biểu thị xin lỗi của mình.

Thật muốn cứ ôm cô như vậy, hôn đến thiên hoang địa lão.

Nhưng mà, Tô Chi Niệm vẫn buông Tống Thanh Xuân ra, dắt theo cô sắc mặt ửng đỏ, đi tới xe ở nơi trước mặt không xa, lúc sắp đi đến, Tô Chi Niệm vẫn hỏi một câu: “Đình Đình, nếu như em rất muốn khóc, có thể khóc ra, đừng kiềm nén như vậy.”

Tống Thanh Xuân ngẩn người, mới hiểu được Tô Chi Niệm là sợ chính mình bởi vì phá bỏ tiểu hạt vừng, giấu khổ sở ở trong lòng.

Cô rất khổ sở, sao có thể không khổ sở? Nhưng người đàn ông này, vì tiểu hạt vừng cũng đã rất khổ sở, cô không muốn lại để anh lo lắng vì cô.