Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 856: Cô muốn nói lại thôi (6)




Editor: May

Tống Thanh Xuân vẫn là một bộ dáng hờ hững lạnh nhạt, giống như rơi vào trong một thế giới khác, không có cách gì tự thoát ra.

Đường Noãn để cốc sữa tươi xuống, rủ lông mi, nhẹ mím môi một chút, lại nói: “Cô tăng ca suốt cả đêm, nhất định rất mệt mỏi, ăn một chút gì đi.”

Cuối cùng mí mắt Tống Thanh Xuân lóe lên một cái, qua khoảng mười mấy giây, tròng mắt của cô chậm rãi chuyển đến trên mặt Đường Noãn: “Tối hôm qua cô cũng ở công ty?”

“Ừ.” Đường Noãn nhớ không rõ, chính mình và Tống Thanh Xuân đã bao lâu không bình tĩnh hòa nhã ngồi cùng một chỗ tán gẫu như vậy rồi, thế cho nên chính cô ta cũng có chút không quen với phương thức tán gẫu như vậy, ngữ khí nói chuyện đều có vẻ hơi khó khăn: “Tài liệu dùng vào thứ hai còn chưa chỉnh sửa xong, cho nên liền tới đây.”

“À.” Tống Thanh Xuân lại quay đầu đi, cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lát, mở miệng nói, không biết là đang nói với Đường Noãn, hay là đang nói với chính mình: “Có đứa bé, phải chú ý, không thể mệt nhọc như vậy.”

Đường Noãn vốn bưng sữa tươi, chuẩn bị đưa tới bờ môi, tay bỗng nhiên liền run một chút, chất lỏng còn rất nóng, rơi ở trên đầu ngón tay cô ta, nóng đến làn da cô ta truyền tới những cơn đau nhỏ nhặt.

Cô đây là đang quan tâm con của cô ta sao?

Đường Noãn ngơ ngẩn nâng mí mắt, nhìn về phía sườn mặt Tống Thanh Xuân.

Dung nhan của Tống Thanh Xuân, làn da trắng nõn, trên chóp mũi có một nốt ruồi rất nhỏ.

Trong nháy mắt, thời gian giống như chảy ngược, Đường Noãn cảm thấy lúc này chính mình giống như là trở lại thời trung học, cô và Tống Thanh Xuân là ngồi cùng bàn, lúc lên lớp, Tống Thanh Xuân vẫn luôn thích nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, mà cô ngẫu nhiên liền sẽ đi nhìn cô ta chăm chú.

Khi đó cô ta rất trẻ tuổi, lớn lên đã vô cùng xinh đẹp, một cô gái như cô, lại sẽ luôn nhìn chằm chằm cô ta thất thần, sau đó tâm nảy sinh ngưỡng mộ, nghĩ nếu mình có gương mặt như vậy, hẳn là sẽ rất tốt.

Lúc đó cô thích nhất chính là nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi của cô ta, lúc đó Tống Thanh Xuân và cô vẫn là bạn bè rất tốt, cô ta sẽ thường xuyên quan tâm cô.

“Đường Noãn, tới nguyệt sự, liền không được ăn lạnh.”

“Đường Noãn, sổ nhật ký này thật xinh đẹp, tớ cũng mua cho cậu một cái.”

“Đường Noãn...”

Khi đó Tống Thanh Xuân là chân tâm thật ý xem cô là bạn bè đi, nhưng mà, lúc đó Đường Noãn lại là có mục đích riêng tiến đến gần Tống Thanh Xuân.

Là bởi vì cô muốn hạ thủ giết chết cô ta, cho nên cô mới sẽ nghĩ đến những chuyện xưa lâu năm mà cô vốn cho rằng đã quên sao?

Đường Noãn khép hờ mắt một chút, điều chỉnh cảm xúc của mình lại, sau đó liền chậm rãi mở mí mắt ra, lúc cô vừa mới chuẩn bị nói với Tống Thanh Xuân “Tranh thủ uống sữa tươi và ăn sandwich lúc nóng”, dư quang khóe mắt lại lơ đãng quét đến bình thuốc đặt bên cạnh máy vi tính của Tống Thanh Xuân.

Cô rất quen thuộc với bình thuốc kia, mấy ngày nay, cô cũng đang luôn uống, đó là vitamin B11 và viên canxi...

Sao Tống Thanh Xuân cũng đang uống... Đường Noãn nhíu mày, lúc này mới chú ý đến, trên bàn làm việc của Tống Thanh Xuân, bày ra rất nhiều tờ giấy trắng, phía trên tràn ngập chữ chằng chịt.

“Thực xin lỗi, bé cưng”, “Tiểu hạt vừng”, “Tô Chi Niệm”, “Bé cưng, mẹ thật không nhẫn tâm được”...

Tiểu hạt vừng, Tô Chi Niệm, bé cưng, mẹ... Những chữ này, đánh thẳng đầu Đường Noãn có chút loạn, cô phản ứng một hồi lâu, mới kinh ngạc nhìn sườn mặt của Tống Thanh Xuân, hỏi: “Cô... Mang thai?”

Sau đó tầm mắt của cô, liền rơi về phía bụng Tống Thanh Xuân, giống như bụng cô, đều vẫn là một mảnh bằng phẳng.