Tống Thanh Xuân tạm dừng một lúc, mới mở miệng hỏi: Anh Dĩ Nam, có phải anh vẫn thích Đường Noãn không?
Tần Dĩ Nam dường như không ngờ Tống Thanh Xuân lại đột nhiên hỏi anh vấn đề này, sửng sốt trong phút chốc, mới dừng uống nước lại, anh giống như đang rất nghiêm túc suy nghĩ, qua một lúc, mới nói: Đúng vậy.
Tống Thanh xuân lặng im.
Giọng Tần Dĩ Nam nhiễm chút nhu tình, theo làn sóng điện, từ từ truyền đến: Thật ra, mấy năm nay, anh vẫn không quên được cô ấy.
Tay Tống Thanh xuân cầm di động, sức lực rất lớn, cô nín thở khoảng một phút đồng hồ, mới miễn cưỡng cong môi lên: Vậy anh Dĩ Nam, anh cần phải cố lên!
Tần Dĩ Nam không nói chuyện, chỉ là ở trong điện thoại trầm thấp nở nụ cười một tiếng.
Tống Thanh Xuân vội vàng tìm cái cớ, cúp điện thoại, sau đó đáy mắt cố nén ẩm ướt, liền hóa thành nước mắt, từ hai gò má lăn xuống.
Thật ra ở ngày sinh nhật cô, thấy Đường Noãn gửi tin nhắn đến, thì biết Tần Dĩ Nam vẫn còn thích Đường Noãn.
Nhưng từ khi trong miệng Dĩ Nam nghe được thừa nhận, cô vẫn khó chịu, có chút không có cách nào thừa nhận.
Lúc còn rất nhỏ, cô không biết cái gì là tình yêu, chỉ biết cô rất muốn cả đời ở với anh Dĩ Nam cùng một chỗ, cho dù về sau cô chuyển nhà, cô không thể mỗi ngày gặp anh Dĩ Nam, cô khóc đến rất đau lòng, nhưng lại không muốn quên.
Cô lên trung học, cô đem Tần Dĩ Nam trở thành mối tình đầu của mình, cô ảo tưởng mình nhanh lớn lên một chút, gả cho anh, cho dù cô thi tốt nghiệp trung học xong, khi rốt cuộc lấy hết dũng khí chuẩn bị đi tìm anh tỏ tình, từ trong miệng anh nghe thấy anh thích Đường Noãn, cô khổ sở, nhưng cô vẫn không muốn bỏ qua.
Trong bão tuyết, cô nhìn anh đối tốt với Đường Noãn, cô thấy anh uống rượu vì Đường Noãn, thấy anh mua quà tặng cho Đường Noãn... Cô miễn cưỡng cười vui vẻ, ở dưới đáy lòng, vẫn không muốn quên đi.
Về sau anh đi bộ đội, anh mất liên lạc với Đường Noãn, anh khổ sở, cô ở trong điện thoại cùng anh buồn, nhưng anh không biết, thật ra đáy lòng cô có chút vui mừng, cô cho rằng mình rốt cục có hi vọng, cô đối mặt với nhiều người đàn ông bên cạnh ưu tú như vậy, không có bất kỳ dao động gì, chỉ toàn tâm toàn ý chờ anh từ trong bộ đội trở về, trong vài năm chờ đợi kia, cô cũng không muốn buông tay.
Rốt cục cô chờ anh trở về, anh nói cho cô biết, anh vẫn thích Đường Noãn, cô cho rằng mình sẽ giống như trước, cố chấp không chịu buông tay.
Nhưng cô lại phát hiện, đáy lòng mình vậy mà bắt đầu mờ mịt, chẳng lẽ thật sự vẫn muốn cô thích anh Dĩ Nam như vậy sao? Có phải cô nên buông tay rồi không? Nhiều năm như vậy, cô vẫn ở phía sau lưng anh, cô thật có chút mệt mỏi...
-
Thứ hai, chín giờ sáng, đài truyền hình TW đúng giờ mời dự họp hội nghị.
Trưởng đài một bước tiến vào phòng họp, thì mang theo chút không vui mở miệng hỏi: Tin tức ngày hôm qua, làm sao ít đi một phần? Là ai còn chưa nộp bài?
Trong phòng hội nghị không ai lên tiếng.
Trưởng đài nghiêng đầu nhìn thoáng qua thư ký, thư ký vội vàng mở ra máy tính, quét qua bản ghi chép một lần: Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân... Trưởng đài vừa gọi tên Tống Thanh Xuân, vừa nhìn một vòng người ngồi bàn hội nghị bên cạnh, thấy một chỗ trống, mi tâm nhất thời nhăn lại: Tống Thanh Xuân đâu?
Quá một lúc lâu, mới có người nhỏ giọng nói một câu: Tống Thanh Xuân còn chưa đến.
Tại sao vậy, chẳng lẽ cô ấy không biết tiền lệ vào sáng thứ hai sao?