Editor: May
Biểu tình của Tô Chi Niệm bỗng chốc sững sờ, khiến cho không khí trong phòng, đều trở nên hơi ngưng trệ theo.
Tống Thanh Xuân khẩn trương, trong lòng bàn tay đều ra mồ hôi, cô dùng âm điệu nhỏ như tiếng muỗi, nói tiếp: “... Em vì để cho trình diễn càng giống như thật, liền giả bộ anh gọi điện thoại tìm em, bộ dáng muốn tặng quà cho em, sau đó, sau đó...”
Sau đó, sau đó tiếp theo anh hẳn đều biết rồi mà...
Tống Thanh Xuân lắp ba lắp bắp nhiều cái “Sau đó”, liền ở trong sự trầm mặc nín im lặng của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, không đi xem mặt anh, nhưng cô nghĩ, lúc này anh nhất định rất không cao hứng đi.
Thật ra cô rất muốn len lén nhấc mí mắt lên, đi nhìn biểu tình của anh một cái, nhưng cô sợ, sợ nhìn thấy mất mác từ trong đáy mắt anh, nhìn thấy thất vọng của anh với cô.
Trong phòng khách rất an tĩnh, xuyên qua cửa sổ, còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng còi xe truyền tới từ dưới lầu.
Không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, Tô Chi Niệm luôn không có phản ứng chút nào, tâm Tống Thanh Xuân thấp thỏm bất an đến cực hạn.
Thật ra cô cũng biết, cô đại khái có thể không nói chuyện này với anh, cô vui vẻ nhận lấy quà tặng, an tĩnh tốt đẹp vượt qua một bữa tối với anh.
Nhưng mà, cô không nhẫn tâm sau khi anh u mê hồ đồ bị cô lợi dụng như vậy, còn ngốc hồ hồ tiêu số tiền lớn đối tốt với cô...
Tống Thanh Xuân cúi đầu, dùng sức cắn cắn khóe môi, giọng nói nhỏ bé nói: “Tô Chi Niệm, thực xin lỗi, em không nên làm như vậy...”
Đây là lần đầu tiên trong đời, cô để ý cách nhìn của một người với cô như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời, cô ăn nói khép nép đi nhận lỗi dỗ một người như vậy.
Dù là khi cô thích Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam chọc cô không vui vẻ, cô đều là giận dỗi quay đầu rời đi, thẳng đến khi Tần Dĩ Nam ý thức được cô không cao hứng, tiến đến trước mặt cô dỗ cô, cô mới nín khóc mà cười.
Cô vẫn cảm thấy, chính mình chủ động nhận sai đi dỗ một người là một chuyện rất mất mặt, nhưng hiện tại, cô mới biết, hóa ra trên thế giới này, cuối cùng cũng có một người, sẽ khiến cho bạn bất chấp tất cả đi yêu.
Tô Chi Niệm không tiếng động đáp lại, khiến cho Tống Thanh Xuân càng thêm hoảng hốt, cô thật sợ anh không vui vẻ, không để ý cô, anh và cô ở cùng một chỗ còn chưa vượt qua bốn ngày mà, cũng chưa có bao nhiêu ngọt ngào và vui vẻ, vậy bọn họ liền muốn chiến tranh lạnh sao?
Tống Thanh Xuân lại tội nghiệp mở miệng: “Tô Chi Niệm, em biết em khiến cho anh thất vọng, nếu anh không vui, anh liền mắng tôi, anh đừng không để ý em...”
Tô Chi Niệm vốn luôn luôn ngồi xổm ở trước mặt cô, thấp hơn cô một nửa, bỗng nhiên chậm rãi đứng lên.
Anh đây là tức giận, ý tứ muốn rời đi sao?
Tống Thanh Xuân vội vội vàng vàng đưa tay ra, đi nắm vạt áo của Tô Chi Niệm, tính ngăn cản hành động của anh: “Tô Chi Niệm, em sai rồi, anh đừng tức giận...”
Có thể là cảm xúc thai phụ nhấp nhô quá lớn, cũng có thể là Tống Thanh Xuân không có thể nắm lấy vạt áo của Tô Chi Niệm, khiến cho anh đứng lên, nước mắt của cô bỗng dưng liền rơi xuống: “Nếu anh là thật rất không vui vẻ, anh có thể đánh em mà, đừng không để ý em, cũng đừng chiến tranh lạnh với em...”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô thật là rất đáng thương và ủy khuất, Tô Chi Niệm nghe đến tâm đều mềm mại thành một đoàn bông vải theo, đột nhiên có chút hối hận chính mình vừa mới cố ý giả thành bộ dáng tức giận, muốn nhìn cô sẽ quyết định như thế nào.
Tô Chi Niệm không giả bộ được, đưa ra tay sờ sờ đầu tóc của Tống Thanh Xuân: “Đôi mắt nào của em thấy anh tức giận?”