Editor: May
Về sau chính là thường xuyên nghe đến anh và cô gái đó gặp mặt, về sau nữa chính là anh mang cô gái đó về nhà, cô xem nhật ký của anh...
Mỗi ngày tâm tư của cô đều bị chuyện của anh chiếm đến tràn đầy, nếu không phải hôm nay vừa khéo nghe thấy câu nói đó của chị Hoa, cô sợ là đến hiện tại cũng sẽ không ý thức được, kỳ sinh lý của mình, lại đã trì hoãn đến gần nửa tháng.
Cô giống như Đường Noãn, mấy ngày nay chỉ cần ăn hoặc ngửi được một ít mùi kích thích gì đó, liền sẽ muốn nôn mửa.
Hơn nữa cô còn ham ngủ, rất đói, mỗi ngày lười biếng, làm cái gì cũng không nhấc nổi tinh thần...
Tuy rằng cô chưa từng mang thai, vào năm cô vừa lên đại học thì mẹ liền đi, chỉ dạy cô dùng băng vệ sinh như thế nào, người phụ nữ duy nhất trong nhà - chị dâu cũng không kịp mang thai, Tống Thừa liền đi rồi, cho nên cô cũng không biết rõ ràng về một ít chuyện mang thai, nhưng cô cũng biết được một chút... Với những triệu chứng này, giống như chị Hoa nói như thế, tám chín phần là mang thai.
Tống Thanh Xuân càng nghĩ, tâm liền càng hoảng.
Cô và Tô Chi Niệm ngoại trừ lần vào nhiều năm trước, nửa năm qua, cô và Tô Chi Niệm chỉ từng có hai đêm, đêm thứ nhất cô uống thuốc, đêm thứ hai là ở trong bệnh viện, cô chủ động đẩy anh, lúc đó cô chẳng hề biết anh là anh trai ruột của cô...
Cho nên nếu như cô thật mang thai, như vậy khẳng định chính là mang thai vào đêm đó...
Sẽ không phải xui xẻo như vậy chứ, chuyện một lần trúng thầu trong truyền thuyết, cứ như vậy rơi ở trên người cô sao?
Nếu cô thật có thai, nên làm thế nào? Con của anh em ruột, khẳng định là không giữ lại được...
Tống Thanh Xuân giơ tay lên, xoa xoa huyệt thái dương có chút phiếm đau, cả người trở nên thấp thỏm nóng nảy không có lý do.
...
Buổi tối Tô Chi Niệm có một bữa tiệc quan trọng, không thể trở về nhà họ Tống ăn cơm, vào lúc sắp tan tầm, gọi cho Tống Thanh Xuân một cú điện thoại.
Tô Chi Niệm luôn ít nói, lúc ở riêng với Tống Thanh Xuân, đại đa số đều là Tống Thanh Xuân líu ríu nói không ngừng, hôm nay đầu óc Tống Thanh Xuân đều bị chuyện mang thai chiếm lĩnh, cô vùi ở trên ghế làm việc, nhìn mặt trời chiều đỏ rực ngoài cửa sổ, nhận điện thoại có chút không tập trung, thế cho nên hai người tán gẫu không đến mấy câu, liền trầm mặc lại.
Tô Chi Niệm vừa phê duyệt văn kiện, vừa nghe điện thoại, chờ một hồi lâu cũng không đợi động tĩnh bên đó của Tống Thanh Xuân, mi tâm nhẹ nhăn một chút, gọi một câu: “Đình Đình?”
Không có hồi âm, mi tâm của Tô Chi Niệm nhăn càng lợi hại: “Đình Đình? Đình Đình?”
“Hả?” Cuối cùng trong điện thoại cũng truyền tới âm thanh chần chờ của Tống Thanh Xuân.
“Em sao vậy?” Cách điện thoại, Tô Chi Niệm không thấy rõ vẻ mặt của Tống Thanh Xuân, có chút bận tâm hỏi.
“Không có gì...” Giọng của Tống Thanh Xuân, nghe rất ỉu xìu.
Tô Chi Niệm trầm mặc một lát, liền để bút trong tay xuống, giơ tay lên, nhấn điện thoại bàn trên bàn làm việc.
Đường giây điện thoại bàn rất nhanh liền được nối.
Tống Thanh Xuân ở đầu bên kia điện thoại di động, rõ ràng nghe thấy loa ngoài điện thoại Tô Chi Niệm mở ra, truyền tới tiếng nói của Trình Thanh Thông: “Tô tổng.”
“Hủy bỏ bữa tiệc đêm nay...”
Lời của Tô Chi Niệm mới vừa nói đến đây, Tống Thanh Xuân liền phản ứng được anh là có ý gì, cô vội vàng lên tiếng gọi Tô Chi Niệm lại: “Tô Chi Niệm?”
Tô Chi Niệm nghe được tiếng của cô, dừng một chút, nói một câu “chờ” với Trình Thanh Thông bên kia điện thoại, sau đó liền trầm thấp “hửm?” một tiếng với điện thoại di động.