Editor: May
Anh rơi lệ, còn nói hết cách với cô, đây xem như đồng ý à?
Thật ra Tống Thanh Xuân chưa từng cảm thấy chính mình quá đần, nhưng Tô Chi Niệm luôn cự tuyệt cô, cự tuyệt cô đến có chút không mò ra ý nghĩ giờ phút này của anh.
Cô ngẫm nghĩ, còn nói có chút không xác định lên tiếng hỏi: “Vậy, anh đây có tính là đồng ý không
Anh đọc được nhất thanh nhị sở suy nghĩ nơi đáy lòng cô, đã đến lúc này, anh cũng đã vây cô ở trong địa ngục hắc ám bẩn thỉu, cả đời đều không buông tay, cô không phải nghĩ sợ hay không, không phải do dự và lùi bước, mà lại nghĩ rốt cuộc là anh có đáp ứng cô hay không?
Tô Chi Niệm tràn ngập cảm động lại dùng lực ôm Tống Thanh Xuân, anh hôn tóc cô một chút, ngữ điệu trầm thấp mở miệng nói: “Không phải coi như, mà là đúng như vậy.”
Cuối cùng anh vẫn bại bởi cô... Cuối cùng bọn họ vẫn là lựa chọn con đường đi xấu nhất.
Tuy rằng trái ngược với ước nguyện ban đầu của anh, nhưng anh thật không cự tuyệt nổi cô, anh cũng muốn cho cô trôi qua tốt, nhưng khi anh thấy cô giống như là tiểu cường đánh không chết, quấn quýt đủ loại cách muốn ở bên bên cạnh anh, tâm của anh liền dao động, dao động...
Không có ai biết, tương lai sẽ như thế nào, nhưng, Tô Chi Niệm lại rất rõ ràng, mặc kệ tương lai sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện đáng sợ, anh tuyệt đối sẽ dùng hết tất cả, bao gồm cả sinh mệnh, bảo hộ cô bình an.
Không phải coi như, mà là đúng như vậy? Không phải coi như, mà là đúng như vậy?
Câu nói này quanh quẩn ở trong đầu Tống Thanh Xuân rất lâu, cô mới đột nhiên tránh ra từ trong lòng Tô Chi Niệm, ngẩng đầu, nhìn mắt anh, tìm kiếm khẳng định hỏi một lần nữa: “Tô Chi Niệm, anh đây là đồng ý? Cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt, quyết định muốn ở cùng với em?”
“Ừ.” Người đàn ông dưới đèn đường, tuấn mỹ đến rối tinh rối mù, mặt mày xinh đẹp giống như vẽ kinh thế hãi tục, anh mở miệng, giọng nói lãnh đạm, lại tình sâu như biển: “Chúng ta ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ cả đời, anh không cưới, em không gả.”
Tống Thanh Xuân kích động đưa tay ra, ôm chặt lấy Tô Chi Niệm.
Anh xuyên qua thân thể đụng chạm của bọn họ, cảm giác được nhảy nhót và hoan hô nơi đáy lòng cô.
Cô gái ngốc, xuống địa ngục, còn cao hứng như thế?
Bạn nói, cô gái như vậy... Sao có thể khiến cho anh không yêu? Không yêu tha thiết chứ?
Tô Chi Niệm giơ tay lên, vừa định ôm lại Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên liền kích động nhảy nhót lên trong lòng anh, tay cô không cẩn thận nắm lấy cánh tay anh, anh bị móng tay của cô nắm vào chỗ bị cô đánh tổn thương, nổi lên một trận đau đớn, anh nhịn không được, rùng mình một cái, rên khẽ một tiếng.
Tống Thanh Xuân bỗng nhiên liền ngừng lại, khuôn mặt vô tội chớp mắt hai cái với anh, sau đó tầm mắt liền rơi về phía cánh tay bị bàn tay mình nắm lấy của anh, cô nhìn chăm chú một lát, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, vội vàng vung tay ra, lui về sau một bước, cách anh xa một chút.
Đó là bị cô đánh nha... Tống Thanh Xuân cắn cắn môi, nghĩ muốn xin lỗi, nhưng nghĩ nghĩ, rồi lại cảm thấy là Tô Chi Niệm đáng đời, cuối cùng liền lựa chọn một phương pháp dung hòa, làm ra vẻ trấn định lạnh giọng, hỏi một câu: “Không có việc gì chứ?”
Có thể có chuyện lớn gì sao, cô là một cô gái nhỏ, dùng hết sức, cũng chỉ khiến cho anh đau một lúc liền hết, chẳng qua đều là một chút bị thương ngoài da.
Nhưng Tô Chi Niệm thấy cô rõ ràng áy náy, lại khư khư kiêu ngạo không chịu biểu hiện bộ dáng nhỏ ra ngoài, nhịn không được thấp giọng trả lời một câu: “Em cảm thấy sao?”
Tống Thanh Xuân bĩu môi, quay đầu, nhìn đèn đường ở một bên.