Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm trần nhà, im lặng suy nghĩ rất lâu, sau đó mới bóc xuống mặt nạ trên mặt, đi vào toilet rửa sạch mặt, cầm di động, bắt đầu gọi điện thoại.
-
Lúc Tô Chi Niệm tắm rửa, nghe được tiếng tin nhắn nói chuyện của Tống Thanh Xuân, được một nữa, lại bị cắt đứt.
Anh lau khô tóc, nằm vật xuống trên giường, vừa mới chuẩn bị tắt đèn, liền nghe được ở phòng cách vách, truyền đến âm thanh nhỏ vụn, như là đang giữ điện thoại, sau đó có âm thanh đô đô vang lên, vang được một lúc mới có người nghe, bên trong truyền đến một giọng nữ xa lạ: Ừ?
Chị Khương, là em, Thanh Xuân. Tống Thanh Xuân ôn hòa báo tên, sau đó mới nói xin lỗi: Xẩu hổ quá, trễ như vậy còn gọi điện thoại cho chị, không ảnh hưởng gì chứ?
Không... giọng nữ trong điện thoại chần chờ một lúc, lại hỏi: Em có chuyện gì sao?
Là như vậy, mấy nghệ sĩ dưới trướng của chị, gần đây có tin tức gì không...
Cô Tống, thật ngại quá, hiện giờ tôi đang có chút việc, rất không tiện, để lúc nào tôi gọi lại cho cô. Sau đó điện thoại liền bị cúp không chút lưu tình.
Tô Chi Niệm nghe được cuộc đối thoại của Tống Thanh Xuân rõ ràng, lông mày liền cau lại.
Cô đây là.... gọi điện thoại cho người khác, có thể muốn đưa tin nóng một chút sao?
Trong đầu anh còn chưa nghĩ hết, liền nghe được cô lại bấm một số điện thoại khác.
Trương Đạo, tôi là Tống Thanh Xuân, gần đây có chụp tấm hình mới nào hay không...
Vâng, xin hỏi cô là ai? Tín hiệu nơi này của tôi không tốt lắm... đô đô đô... điện thoại lại bị cắt đứt lần nữa.
...
Sau khi Tống Thanh Xuân gọi liên tiếp vài cú điện thoại, không phải không ai nghe, mà là giống như hai người trước đó đều bị cắt đứt, thậm chí lúc người cuối cùng cúp điện thoại, miệng vẫn còn nhẹ giọng than thở một câu: Hiện giờ Tống gia chẳng có cái gì, còn muốn tìm tôi lấy tin tức sao?
Sau khi cắt đứt cuộc điện thoại này, trong phòng ngủ của Tống Thanh Xuân vô cùng yên tĩnh, qua rất lâu, mới truyền ra giọng nói sâu xa của Tống Thanh Xuân: Có cái gì đáng ngại, thành quả hai năm đều bị Đường Noãn đoạt mất rồi, còn để ý hiện giờ đầu đề bị cô ta chiếm mất? Không sao, không phải là bị cô ta chơi khăm lần đầu, Tống Thanh Xuân không có Tống gia, cái gì cũng không phải rồi!
Tuy cô đang an ủi bản thân, nhưng Tô Chi Niệm có thể nghe ra được sự mất mác trong giọng nói của cô.
Thành quả hai năm qua của cô đều bị Đường Noãn đoạt mất rồi?
Bên tai anh lúc đó, khi anh tắm, chính là giọng của Đường Noãn.
Cũng không phải tin tức gì cực kỳ yêu sách, chỉ là tin tức có liên quan đến Hạ Qúy.
Thanh Xuân, cô thì sao? Tin tức của cô là cái gì?
Tô Chi Niệm lờ mờ hiểu rõ, đây là Đường Noãn bỏ đá xuống giếng vào Tống Thanh Xuân, vẫn còn không quên thời khắc nhục nhã sao?
Mặt mày anh hơi buông lỏng, có cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp người anh, sau một giây anh liền xốc chăn lên, xuống giường, đi tới trước tủ âm tường, lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra.
Tô Chi Niệm khởi động máy, nhấn vào danh bạ, bên trong chỉ có một số điện thoại, anh nhấp một cái, sau đó soạn tin nhắn, gửi đi.
-
Trước kia những người đó đồng ý bán tin cho cô, đều là vì nể mặt Tống Thừa, bây giờ Tống Thừa đã chết, Tống gia lại suy tàn, tình người lúc ấm lúc lạnh, mọi người trốn cô còn không kịp.