Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 79: Tô biến thái và Tô khiết nghiện (9)




Tống Thanh Xuân tò mò rút quyển sách ra, mới phát hiện nó thực chất là một cuốn tập.

Xem ra có phần giống nhật kí…

Quyển sổ rất dầy, phong bì xem ra có chút cũ nát, chắc là đã rất lâu rồi.

Tống Thanh Xuân đánh giá qua quyển nhật ký, đáy lòng nổi lên sự nghi hoặc, Tô Niệm không phải là một người như vậy, ngồi viết nhật kí?

Hắn là đàn ông, mà không có tí gì ý vị, thì viết nhật kí cái gì?

Chắc hẳn nhật kí buồn tẻ, vô vị, hôm nay ăn cái gì, hôm nay mua cái gì đó, giống sổ thu chi hơn.

Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, không nhịn được cười, sau đó liền quay đầu liếc mắt về cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, do dự một chút, vẫn không giấu được tò mò mà mở ra xem.

Trang thứ nhất, chỉ viết ba chữ: Tô Chi Niệm

Ba chữ kia viết cực kỳ tinh tế, nét chữ có chút ngây ngô, so với hiện tại chữ ký rồng bay phượng múa của hắn tuyệt nhiên khác biệt, phỏng chừng quyển nhật ký này là hắn viết từ lâu rồi.

Nhật kí viết hơn nửa cuốn sổ, Tống Thanh Xuân lật xem qua loa, phát hiện chữ viết từ trang thứ nhất cho đến trang cuốn càng ngày càng cứng cáp hơn…

Thật không nghĩ tới, Tô biến thái kia, qua vào nhiêu năm vẫn duy trì say mê viết nhật kýTống Thanh Xuân nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó tay liền lật giở những trang trước.

Tô Chi Niệm trong phòng nghe được ba chữ Tô nhật ký,anh trong phút chốc không có chút phản ứng kịp khi nghe ba chữ đó, tầm mắt lại quét xuống một lượt chính hắn cũng chưa phát hiện được.

Cô lại cho anh thêm một cái biệt hiệu sao?

Tô Niệm vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, liền nghe thấy âm thanh dịu dàng từ giọng nói của Tống Thanh Xuân truyền đến: Tam sinh hữu hạnh gặp người, sinh thời cưới được người…

Đây là Tô Niệm viết à? Câu thơ đẹp quá…

Tô Niệm nghe đến đó, mới bỗng nhiên hiểu được Tống Thanh Xuân đang nhìn cái gì, ánh mắt theo bản năng nheo lại, sau đó ngay lập tức rời thư phòng, đi thẳng đến cửa

….

Năm cấp ba, Tống Thanh Xuân không ít lần chép bài tập của Tô Niệm, cô vẫn nhớ mang máng chữ viết của anh, cho nhên khi nhìn nét chữ viết này, liếc mắt một cái có thể phân biệt được là đoạn nhật kí này Tô Niệm viết khi hồi ở đại học.

Trên một trang giấy chỉ có vài mẩu nhật ký, độ dài mỗi bài đều rất ngắn, đặc biệt là trang thứ nhất, chỉ có một câu.

Tam sinh hữu hạnh gặp người, sinh thời cưới được người

Thuận theo giọng đọc chậm của chính mình, cô rõ ràng có cảm giác được tim mình cũng đang lỡ mất một nhịp

Câu thơ đẹp quá… Tống Thanh Xuân vừa định tiếp tục nói câu gì đó, quyển nhật ký trong tay, đột nhiên bị rơi xuống đất, sau đó cô đứng yên ở bên giường, nhúc nhích cũng không được.

Ước chừng quá mười giây, Tống Thanh Xuân lúc này mới bừng tỉnh chớp mắt, lấy lại tinh thần, sau đó nhìn chằm chằm quyển nhật ký trên mặt đất, mày nhíu chặt: Cô không phải là vừa nhìn nhật ký sao? Như thế nào mà nhật ký lại rơi xuống đất?

Tống Thanh Xuân vẻ mặt mờ mịt, sửng sốt, khom mình nhặt quyển nhật ký lên, tiếp tục lời đang nói dở:

Không nghĩ rằng hắn vậy mà có thể viết ra những lời như vậy…

Tống Thanh Xuân nói xong, tiếp tục xem nhật ký: Xem ra về sau còn phải gọi hắn là Tô văn nghệ rồi…

Cô đang làm gì vậy?

Tống Thanh Xuân đang lật giở nhật ký thì cửa phòng ngủ đột nhiên có người mạnh mẽ đẩy ra, truyền đến thanh âm lạnh lẽo từ lời nói của Tô Chi Niệm.