Editor: May
Bước chân của mẹ Tô, đột nhiên liền dừng lại.
Bà không chút nhúc nhích nhìn thẳng hình ảnh trong phòng.
Bà nhìn thấy con trai mình, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, trên mặt luôn lãnh đạm, lại tràn ngập màu sắc nhu tình.
Bà còn nhìn thấy con trai của mình, thương tiếc đụng chạm ngũ quan của Tống Thanh Xuân, thậm chí còn mang theo vài phần cưng chiều nhìn cô, bị chính tự đùa tự vui của mình chọc cười.
Bà còn nhìn thấy con trai của mình, ánh mắt bỗng chốc trở nên thâm thúy đa tình, ở dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của bà, nó chậm rãi hôn lên trán Tống Thanh Xuân, sau đó ngừng rất lâu, lại chậm rãi dời xuống chóp mũi của cô, làn môi của cô...
Mẹ Tô nhìn đến đây, giống như là nhận được kinh hãi gì đó, bỗng nhiên liền lui về sau hai bước, tốc độ nhanh chóng vọt vàonhà vệ sinh công cộng cuối hành lang.
Bà đá sớm ném điểm tâm vào trong thùng rác, lung tung vọt vào trong một phòng toilet riếng, sau đó khóa trái cửa, liền ngồi xổm ở trên bồn cầu, che ngực, hô hấp từng ngụm từng ngụm.
Trời ạ, bà nhìn thấy hình ảnh gì?
Con trai của bà, lại đang hôn Tống Thanh Xuân?
Trời ạ... Bà sẽ không nhìn lầm chứ, bà nhất định là nhìn lầm.
Mẹ Tô nói xong, liền bấm bắp đùi mình một cái, đau đớn khiến cho bà nhất thời cảm thấy có chút váng đầu hoa mắt, bà nhắm mắt lại, thở hổn hển dồn dập một hồi lâu, mới khiến cho tâm tình ổn định xuống.
Con trai của bà, bà hiểu rõ nhất.
Con trai, nó chưa từng thâm tình nhìn chăm chú một người phụ nữ nào như vậy?
Con trai, nó chưa từng cười ôn nhuận tươi đẹp như vậy?
Nhưng mà, nó lại vì Tống Thanh Xuân, nhìn thâm tình chăm chú, cười ôn nhuận...
Điều này đại biểu cái gì, bà rõ ràng nhất, điều này đại biểu, con trai bà, thích Tống Thanh Xuân...
Chuyện phát sinh mấy ngày nay bỗng nhiên liền lặp lại trong đầu mẹ Tô, sau đó khiến cho tâm luôn không nghĩ nhiều của bà, chốc lát rõ ràng nguyên nhân.
Con trai, nó đâu phải là vì cứu giúp con gái nhà họ Tống mới nhảy xuống theo, sở dĩ con trai bà phấn đấu quên mình đi bảo vệ Tống Thanh Xuân như vậy, là bởi vì yêu con bé thôi...
Khó trách sau khi con trai bà phẫu thuật tỉnh lại, liền nhìn chăm chú Tống Thanh Xuân trước tiên.
Khó trách vào lúc Tống Thanh Xuân khuyên nhủ ăn cháo thuốc, con trai bà sẽ ngoan ngoãn há miệng.
Khó trách lúc bà nói không cho con trai bà dùng điện thoại, nó không có phản ứng, nhưng mà một câu nói của Tống Thanh Xuân, liền lập tức để điện thoại di động ở một bên...
Bà thật là quá sơ ý, sao bà lại không có phát hiện những tình tiết này... Con trai bà đều cự tuyệt ngàn dặm với tất cả phụ nữ, sao lại chịu để cho Tống Thanh Xuân canh giữ ở bên cạnh nó mỗi ngày?
Ở đáy lòng bà, bà biết tất cả chân tướng, bà không nghĩ nhiều, nhưng sao bà có thể quên, hai đứa bé này, lại không biết gì cả chứ...
Có lẽ, từ sáu năm trước, bà liền sai, sau khi bà gặp lại Tống Mạnh Hoa, không nên bởi vì từng là bạn học đại học của ông, vào thời điểm ông nói có thể giúp bà chăm sóc Tô Chi Niệm, bà liền đáp ứng.
Lúc đó bà thật là ôm một chút lòng riêng, nhưng mà, lúc trước bà cho rằng lòng riêng đó tốt cho Tô Chi Niệm, nhưng giờ lại là hại thằng bé...
Thiệt thòi lúc trước bà còn nói với con trai mình, con thích cô gái thế nào cũng được, chỉ cần mang về nhà cho mẹ xem, mẹ đều đáp ứng...
Hiện tại chân tướng bày ở trước mặt bà, con trai bà thích là Tống Thanh Xuân, nhưng mà, bà không thể đồng ý...
Con trai có thể ở cùng một chỗ với bất cứ ai, nhưng không thể ở cùng một chỗ với Tống Thanh Xuân...
Mẹ Tô nghĩ đi nghĩ lại, liền chảy nước mắt xuống.