Editor: May
Vừa tỉnh lại này, liền đại biểu tình huống của Tô Chi Niệm đã hoàn toàn ổn định lại, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi.
Sau khi bác sĩ trưởng dặn dò những việc cần chú ý xong, rời khỏi phòng bệnh không bao lâu, Tô Chi Niệm liền mơ màng ngủ thiếp đi
Giấc ngủ này, mãi cho đến mười giờ tối mới tỉnh lại.
Y tá tới đo nhiệt độ cơ thể và huyết áp cho anh, thấy tất cả bình thường, cho anh uống một ít thuốc, liền rời đi.
Tình huống hiện tại của Tô Chi Niệm cần có người canh giữ vào buổi tối, tuổi mẹ Tô đã lớn, không chịu nổi hành hạ như vậy, cho nên Tống Thanh Xuân liền bảo cô đi khách sạn đối diện nghỉ ngơi, cô ở lại bệnh viện trong chừng.
Mẹ Tô bởi vì Tô Chi Niệm tỉnh lại, tảng đá lớn đè trong lòng hoàn toàn rơi xuống, thân thể quả thực cực kỳ mệt mỏi, liền đồng ý đề nghị của Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân đưa mẹ Tô đi khách sạn trước, giúp bà thuê một phòng, mới quay trở lại bệnh viện.
...
Tin tức Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm rơi lầu lên bản tin thời sự, truyền đi ồn ào huyên náo, Tống Mạnh Hoa cũng nghe được tiếng gió, ngày hôm sau khi Tô Chi Niệm thoát khỏi nguy hiểm, liền tới bệnh viện một chuyến.
Tô Chi Niệm chỉ tỉnh táo mười phút, dưới tác dụng của thuộc, liền lại chìm vào trong giấc ngủ.
Tống Mạnh Hoa và mẹ Tô ở trong phòng bệnh tán gẫu nguyên cả một buổi chiều, thẳng đến khi buổi tối mới rời đi.
Lúc Tống Thanh Xuân đưa Tống Mạnh Hoa xuống lầu, nói với Tống Mạnh Hoa là Tô Chi Niệm chỉ có một mình mẹ Tô chăm sóc, nên mấy ngày nay cô muốn ở trong bệnh viện canh đêm.
Tô Chi Niệm là vì cứu Tống Thanh Xuân mới bị thương nghiêm trọng như vậy, Tống Mạnh Hoa tự nhiên không có bất kỳ do dự nào liền đáp ứng xuống, sau đó trước khi Tống Mạnh Hoa mở cửa xe, Tống Thanh Xuân lại nói ra quyết định mình đã suy nghĩ rất lâu trong hai ngày nay: “Ba, con đã đề cập với anh Dĩ Nam, muốn trì hoãn hôn sự một thời gian, chờ đến khi Tô Chi Niệm ra viện, lại nói tiếp.”
Tống Thanh Xuân là thật từng đề cập qua với Tần Dĩ Nam, sau khi cô phát hiện những cúc áo kia trong nhà của Tô Chi Niệm, đã gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam.
Tô Chi Niệm còn chưa tỉnh táo, nghi hoặc nơi đáy lòng cô không thể xác định, thân thể Tống Mạnh Hoa không tốt, hôn sự của cô và anh Dĩ Nam cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, rất nhiều chuyện không phải nói hủy bỏ liền hủy bỏ, cho nên Tống Thanh Xuân chỉ có thể nói trì hoãn lễ cưới trước...
Tần Dĩ Nam cũng không có chút bất ngờ, lúc nhận được điện thoại của cô, ngữ khí ôn nhu nói: “Tống Tống, anh cũng đang muốn nói với em, có muốn trì hoãn lễ cưới trước một chút hay không.”
Tống Mạnh Hoa trầm mặc một lát, hỏi: “Ý kiến phía Dĩ Nam thì sao?”
Tống Thanh Xuân đáp: “Anh Dĩ Nam không ý kiến.”
Tống Mạnh Hoa lại trầm mặc một hồi, nói: “Dĩ Nam không ý kiến là được, hiện tại Tô Chi Niệm như vậy, con xoay người đi kết hôn cũng không phải là một chuyện tốt, hẳn phải trì hoãn trước, những thiệp cưới đã phát ra kia, ba giúp con gọi điện thoại xử lý lần lượt, con trước an tâm chăm sóc Tô Chi Niệm đi.”
Chẳng qua sau khi Tống Mạnh Hoa lên xe, vẫn dặn dò Tống Thanh Xuân một câu: “Thanh Xuân, tuy rằng chăm sóc Tô Chi Niệm là cần phải làm theo lẽ thường, nhưng Dĩ Nam mới là vị hôn phu của con, con đừng xem nhẹ Dĩ Nam, vẫn phải liên lạc với nó.”
Tống Thanh Xuân nhẹ “dạ” một tiếng, chờ đến sau khi Tống Mạnh Hoa rời đi, cô mới xoay người lên lầu.
Không biết Tô Chi Niệm lại tỉnh lại từ lúc nào, khi Tống Thanh Xuân vào phòng bệnh, mẹ Tô ngồi trước mặt, bưng một chén cháo thuốc bốc hơi nóng, đang khuyên anh ăn.
Cũng không biết anh ghét bỏ mùi khó ngửi, hay là mùi vị quá đắng, kéo căng gương mặt, không rên một tiếng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sống chết không chịu há miệng.