Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 66: Nước đường của cô, thạch tín của anh (6)




Anh dừng bước trong nháy mắt, quay đầu, bắt gặp tên buôn người kia trừng mắt nhìn anh, sau đó cười tít mắt nói với cô: Chú làm sao có thể là người xấu? Người xấu làm sao có thể mua đồ ăn cho cháu được?

Nhưng là dáng vẻ anh kia xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ không gạt cháu. Lúc cô nói những lời này, tay còn chỉ vào anh, đầu ngón tay vừa lúc đụng phải tay anh, anh có thể biết được trong lòng cô rất tin tưởng anh, cực kỳ thuần túy, không hề có chút tạp chất do dự nào.

Mẹ của anh cũng chưa tin anh như thế, nhưng một cô bé xa lạ, lại sẵn lòng tin tưởng anh...

Anh ấy nói, chú là người xấu, chú liền là người xấu. Cô bé cường điệu lên, nhưng anh cũng đã nhìn cô bé đến mất hồn.

Cô như là đang khẳng định cái gì, lại lặp lại một lần: Chú là người xấu!

Giống như là để phụ họa thêm cho mình, cô hung hăng cắn một miếng kẹp que, sau đó chiếc kẹp que còn lớn hơn mặt của cô, đã bị cô rắc rắc một phen, cắn bốn đường năm miếng, bốp bốp rơi xuống đất.

Sau đó cô cúi đầu, nhìn kẹo bị dính bùn đất, nhếch miệng khóc.

Cô khóc đến rất đau lòng, âm thanh vĩ đại vô cùng, khiến không ít người đến xem.

Người đội mũ lưỡi trai có thể là có tất giật mình, gặp tình huống này, vội vàng bỏ chạy.

Vẻ mặt anh lạnh lùng kéo cô vào trong siêu thị, dùng tất cả tiền tiêu vặt trong ví tiền của mình, mua hai chiếc kẹp que còn lớn hơn cả mặt của cô, mới khiến cô nín khóc mà cười.

Từ trong siêu thị đi ra, cô cầm mỗi tay một chiếc kẹo que, bên trái liếm một cái, bên phải liếm một cái, vô cùng vui vẻ.

Mà suy nghĩ của anh, lại vẫn dừng lại ở hình ảnh vừa nãy khi cô vô cùng tin tưởng anh.

Cô gái nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn, có thể là vì có hai chiếc kẹp que, đặc biệt vui vẻ, giơ một chiếc mà mình đã liếm qua đến bên miệng anh, nói: Anh, anh cũng ăn đi.

Cô bé nhìn vào mắt anh, tràn ngập chờ mong, anh là người thích sạch sẽ mà lại chán ghét phụ nữ nên từ chối thật lâu, sau cùng ngay cả chính anh cũng đã ngoài ý muốn cúi đầu, dùng môi đụng vào kẹp que.

Sau đó cô liền vui vẻ nở nụ cười, đưa anh cầm kẹp que, giơ đến bên miệng mình liếm tiếp.

Anh nhìn một màn kia, sửng sốt hai giây, sau đó lập tức nhìn ra chỗ khác, mặt lại bắt đầu hơi nóng lên.

Anh, anh sẽ nhớ rõ em sao?

Anh, chúng ta là bạn bè sao?

Anh, về sau anh sẽ đến tìm em đi chơi chứ?

Anh, em sẽ nhớ rõ anh.

Anh đứng ở đầu hẻm trên đường cùng cô, cô nói rất nhiều, anh vẫn không nói gì, cho đến cuối cùng, anh mới hỏi cô một câu: Em tên là gì?

Hai tay của cô bé giơ kẹp que lên, ngơ ngác nhìn anh, chớp mắt không lên tiếc.

Lúc ấy anh còn nghĩ, cô bé này không ngu xuẩn đến mức tên mình cũng không nhớ rõ chứ.

Sau đó anh liền nghe thấy cô nói, em là Đình Đình, Tống Đình Đình.

Đình Đình, Tống Đình Đình...

Cô là người đầu tiên ở trên thấ giới này tin tưởng anh.

Lúc anh ở trong tối tăm tuyệt vọng, cô là người suy nhất cho anh một sự ấm áp.

Sau đó trong thế giới của anh, từ nay về sau liền có một cô bé tên là Đình Đình.

Về sau anh từng đi qua con hẻm đó rất nhiều lần, ảo tưởng còn có thể gặp lại cô, nhưng là, anh còn không gặp được lần nào.

Cô bé mặc váy công chúa, ăn kẹp que, giống như là một tiểu thiên sứ, tất cả giống như chỉ là giấc mơ của anh, chỉ như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Về sau, anh bắt đầu tìm kiếm cô, vẫn luôn tìm kiếm cô.

Từ tiểu học đến sơ trung, lại từ sơ trung đến trung học.

Dường như điều đó đã biến thành một chấp niệm trong sinh mệnh của anh, vẫn chưa bao giờ nghĩ đến muốn buông ra.

Anh lại thấy cô, đã là mười năm sau.

Khi đó bởi vì mẹ sinh bệnh, anh chuyển trường.

Cho dù mười năm trôi qua, lúc anh nhìn thấy cô lần đầu tiên trong trường học, anh vẫn có thể nhận ra dễ dàng, cô chính là cô bé năm đó, cô bé anh vẫn luôn đi tìm.

Anh đứng dưới cây ngô đồng tươi tốt trong trường học, nhìn cô đến mất hồn, mà cô và bạn học của mình lại vừa nói chuyện vừa đi lướt qua anh mà không hề dừng lại.