Editor: May
Tống Thanh Xuân nỗ lực nâng khóe môi lên, nở rộ một nụ cười nhạt, sau đó chậm rãi giẫm giày cao gót, bước vào phòng điều trị nội trú của bệnh viện.
Không biết rằng, vào khoảnh khắc cô nâng nụ cười kia lên, đáy lòng cô nghĩ là: Chưa từng gặp anh, tôi chưa từng yêu.
Cứ như vậy đi, từ nay về sau, coi như, anh chưa từng gặp gỡ tôi, tôi chưa từng yêu anh.
...
Tống Thanh Xuân vì để tránh cho mình lộ ra sơ hở ở trước mặt Tống Mạnh Hoa, cố ý vào lúc cách cửa phòng bệnh còn vài mét, ngừng lại, sau đó bình ổn cảm xúc một chút, mới cất bước đi lên trước, cô còn chưa vươn tay ra gõ cửa, liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng nói chuyện của Tống Mạnh Hoa.
"Lão Chương, ông đừng nói chuyện xế chiều hôm nay, lúc bác sĩ kiểm tra cho tôi, đã nói tôi rất có thể chỉ còn sống không quá nửa năm này với Thanh Xuân đó..."
Tay Tống Thanh Xuân, đột nhiên liền ngừng ở giữa không trung.
Sống không quá nửa năm... Sống không quá nửa năm, đây là ý gì?
Đầu óc Tống Thanh Xuân trống rỗng, qua rất lâu, cô mới chậm rãi nghĩ, chẳng lẽ nửa năm sau, ba cô sẽ giống như anh Tống Thừa của cô, muốn hoàn toàn rời khỏi cô sao?
Tâm cô, theo ý nghĩ của co, trong chớp mắt co rút thành một đoàn, đau đến hô hấp của cô cũng dừng lại.
Đau đớn này, hoàn toàn không thua gì đau đớn Tô Chi Niệm cho cô vào xế chiều hôm nay, ở trong công ty của anh.
"Lão tiên sinh, giấu giếm như vậy cũng không phải là chuyện tốt, ngài cũng không phải không biết, nếu ngài thật không chịu nổi... Đi rồi, đại tiểu thư cô ấy vẫn sẽ biết, khi đó đại tiểu thư vẫn sẽ khổ sở..." Lần này mở miệng là lão Chương, lão Chương là lão quản gia của nhà họ Tống, trước đây là trợ lý rất nhiều năm của ba.
"Sẽ khổ sở, nhưng, vẫn tốt hơn cho con bé biết vào bây giờ, mỗi ngày đều sống ở trong phập phồng lo sợ tôi sẽ rời đi bất cứ lúc nào, năm năm trước lúc mẹ nó rời đi, nó khóa chính mình ở trong phòng, không ăn không uống một tuần, năm ngoái lúc Tống Thừa đi, tôi đã không chịu đựng được nổi đả kích như vậy, nằm ở bệnh viện, nó thì sao? Trong lúc tôi hôn mê đó, khẳng định mỗi ngày đều khóc đi..."
Lão Chương: "Đúng vậy, lúc đó, đại tiểu thư canh giữ ở phòng bệnh của ngài, không nói câu nào, giống như ngây ngốc."
"Cho nên... Chờ đến khi tôi có một ngày thật chịu không được, bỗng nhiên rời đi, tuy rằng đối với con bé mà nói, rất đột ngột, nhưng con bé khổ sở một lúc sẽ liền trôi qua, không giống hiện tại, đã biết, khẳng định sẽ khóc lóc sướt mướt cầu xin tôi đừng rời đi..."
Lão Chương không lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng than thở một hơi.
"Lão Chương, ông và tôi quen nhau nhiều năm như vậy, ông rất hiểu rõ tôi, nếu như tôi thật giống như là bác sĩ nói, chịu đựng nhiều nhất được nửa năm, đến lúc đó, ông liền giúp tôi quan tâm Thanh Xuân nhiều một chút... Tuy rằng tôi và đứa bé Dĩ Nam từng nói chuyện qua, để sau này thằng bé đó chiếu cố con bé nhiều một chút, nhưng, cuối cùng vẫn không yên tâm..."
"Lão tiên sinh, ngài yên tâm, tôi khẳng định sẽ chiếu cố tốt đại tiểu thư ."
"Có câu nói này của ông, tôi liền an tâm không ít... Phương Nhu cô gái kia, thoạt nhìn ôn ôn nhu nhu, nhưng vẫn luôn khiến cho tôi cảm thấy có chút không an lòng, Tống Thừa cũng đã đi một năm rồi, cô ta vẫn giống như trước đây, hiếu thuận hiểu chuyện, không có gì khác biệt, tôi nghĩ, có lẽ cô ta là vì chờ sau khi tôi chết, phân một ít tài sản đi... Aizz, mặc kệ, tốt xấu gì cũng từng cùng một chỗ với Tống Thừa nhiều năm như vậy, đến lúc đó nếu cô ta thật là vì tiền, ông liền đưa khoản cổ phần tôi hiện có trong xí nghiệp Tống thị cho cô ta, đừng để cho cô ta náo loạn với Thanh Xuân..."