Editor: May
Anh đây là có ý muốn thừa nhận sao? Đáy mắt thấp thỏm bất an của Tống Thanh Xuân dâng lên một chút ánh sáng chói mắt.
Tô Chi Niệm nhìn đáy mắt sáng ngời của cô, đáy lòng hơi co rút đau: “Trong đoạn thời gian em bị đuổi giết kia, tôi cũng thật sự là người tiêu phí không ít tâm huyết bảo vệ em...”
“Nhưng...” Cho dù Tô Chi Niệm điều chỉnh biểu tình trên mặt cực kỳ bình tĩnh, nhưng vào lúc mở miệng tiếp theo, vẫn có một chút run rẩy rất nhỏ nhặt chảy xuôi ra: “... Tôi không phải là người mà em luôn muốn tìm.”
Tống Thanh Xuân nhẹ chau mày lại, biểu tình trên mặt rõ ràng là không tin tưởng.
“Còn có...” Anh dừng lại một chút, dùng thời gian ngắn nhất điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, sau đó tiếp tục mở miệng, ngữ khí là loại thanh nhã dễ nghe lại không chút hoang mang kia: “... Tôi cũng không thích em.”
Ánh mắt sáng ngời của Tống Thanh Xuân phai nhạt xuống từng chút một.
Tô Chi Niệm giống như không có chú ý đến vẻ cô đơn của cô gái, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hốt hoảng một lát, giống như là đang hồi tưởng cái gì, sau một lát, bỗng nhiên mở miệng, hỏi một câu hoàn toàn lệch đề tài với Tống Thanh Xuân: “Em còn nhớ được, ban đầu tôi đi vào trường cao chung của em, có một lần tôi ở cửa trường học, chủ động tìm em nói chuyện không?”
Cô đơn nơi đáy mắt của Tống Thanh Xuân bị tất cả không hiểu thay thế, cô nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một hồi lâu, ở trong đầu giống như không bắt giữ được một màn trong lời nói của anh, chậm rãi lắc đầu với anh.
Đúng vậy... Cô đã không còn nhớ rõ rất nhiều quá khứ của anh và cô... Anh không biết rốt cuộc lúc này mình nên phải vui vì cô không nhớ rõ, hay là nên khổ sở vì cô không nhớ rõ... Bởi vì, nhưng bởi vì cô không nhớ rõ, mới khiến cho anh làm cho cô hoàn toàn chết tâm.
“Đó là một buổi tan học cuối hè, em đứng ở cửa trường học chờ người, tôi đi đến trước mặt em, chủ động hỏi em một câu, bạn... tên là Đình Đình sao?” Tô Chi Niệm nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, mắt không có chút chớp động nào, ngữ khí trong miệng là loại lãnh đạm không tưởng tượng nổi kia, giống như là đang nói một chuyện cũ không liên quan đến mình: “Bạn nói, Đình Đình? Xin lỗi, bạn học, bạn nhận nhầm người, mình không phải tên Đình Đình.”
“Lúc em tránh đi, tôi còn kéo lấy cổ tay em, tôi đến lời cũng chưa kịp nói, em đã vội vội vàng vàng nói với tôi một câu, bạn học, tôi thật không phải tên Đình Đình, bạn thật nhận nhầm người, mình tên Tống Thanh Xuân, sau đó liền chạy đến đối diện.”
Theo lời nói của Tô Chi Niệm, ở trong đầu Tống Thanh Xuân mơ hồ tìm được những đoạn ngắn nhỏ vụn.
Lúc đó cô giống như đang học lớp mười một, Tống Thừa và Tần Dĩ Nam hẹn cô buổi tối cùng đi chơi đánh bida, lúc đó cô ở cửa trường học chờ Tần Dĩ Nam tới đón cô, thật sự là có một người đi lên trước, hỏi cô những lời này.
Chỉ là lúc đó đáy mắt cô ngoại trừ Tần Dĩ Nam, không còn ai khác nữa, cho nên hoàn toàn không có lưu ý đến, người nói chuyện ngày đó với cô, chính là anh.
Cô nhớ được, ngày đó khi anh hỏi cô những lời này, cô còn nghĩ ở dưới đáy lòng, người đó là ai vậy, Đình Đình lại là ai, chẳng lẽ Đình Đình lớn lên rất giống cô sao?
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ tới đây, Tô Chi Niệm liền yên tĩnh mở miệng: “Ngày đó tôi nhận nhầm người...”
Thật ra Đình Đình chính là cô, nhưng mà, anh lại nói dối với cô lần nữa: “... Sở dĩ tôi nhận nhận người, là bởi vì, em lớn lên rất giống Đình Đình.”