Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 608: Tống Thanh Xuân thăm dò (8)




Editor: May

Một giấc ngủ này của Tống Thanh Xuân rất sâu, lúc tỉnh lại lần nữa, đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Say rượu khiến cho đầu cô đau đặc biệt lợi hại, thế cho nên lúc cô mở to mắt, đầu óc đều là trống rỗng.

Cô theo quán tính ôm chăn mền, muốn dựa ở trên giường một lát, nhưng chui vào giữa hơi thở lại là mùi hương thanh đạm quen thuộc, cô nhăn mi tâm lại một chút, mới chú ý đến vỏ chăn khăn trải giường không phải màu hồng nhạt mình dùng trong thường ngày, mà là xanh đậm.

Đây rõ ràng cho thấy là phong cách của đàn ông...

Tống Thanh Xuân giống như bị người hung hăng gõ một gậy, hoàn toàn tỉnh táo lại, cô đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, quan sát hoàn cảnh bốn phía chung quanh một vòng, nhận ra đây là phòng ngủ của Tô Chi Niệm.

Sao cô lại ở trong nhà anh?

Tống Thanh Xuân nhăn mày một chút, còn không nghĩ rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra, Tô Chi Niệm mặc một thân trang phục thoải mái màu trắng, trong tay xách mấy bộ quần áo đi vào.

Tống Thanh Xuân nhận ra, đó là đồ cô mặc vào hôm qua... Cô bất giác cúi đầu, nhìn thoáng qua trước ngực, phát hiện trên người mình mặc áo sơ mi của Tô Chi Niệm.

Trời ạ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao vừa tỉnh ngủ, cô ngủ ở trên giường anh thì thôi đi, lại còn mặc áo sơ mi của anh? Hơn nữa cô không có một chút ấn tượng với việc mình cởi quần áo ra, thay áo sơ mi của anh từ lúc nào?

Tống Thanh Xuân càng nghĩ, đầu càng đau.

Tô Chi Niệm dừng lại ở nơi cách mép giường một mét xa, ném quần áo của cô lên trên giường, lãnh đạm ném một câu: “Tỉnh liền nhanh chóng rửa mặt, xuống lầu ăn cơm trưa.”

Nói xong, anh cũng không đợi cô có phản ứng, liền xoay người, rời khỏi phòng ngủ.

Theo cửa phòng ngủ bị đóng lại, Tống Thanh Xuân vừa vắt hết óc nghĩ đây là xảy ra chuyện gì một lần nữa, vừa chậm rì rì xuống giường, ngựa quen đường cũ đi phòng tắm.

Tống Thanh Xuân không tập trung tư tưởng đi đến trước bồn rửa tay, nhìn đến bàn chải đánh răng và cốc để xúc miệng mới tinh để ở bên cạnh vòi nước, biết đó là Tô Chi Niệm cho mình dùng, thuận tay liền cầm lên, vừa nặn kem đánh răng, vừa rót nước súc súc miệng.

Tống Thanh Xuân chà răng hai cái, ngẩng đầu, nhìn mặt gương trước mặt, sau đó mắt đột nhiên mở đến lớn nhất.

Tấm gương kia đâu còn có thể soi nữa? Trên mặt gương rộng hơn một mét, đều bị son môi viết đầy chữ.

Ngay cả vách tường màu trắng bên cạnh cũng bị son môi vẽ đến lộn xộn lung tung.

Màu son môi kia, Tống Thanh Xuân không thể quen thuộc hơn nữa, chính là cây son cô mang theo bên mình mỗi ngày.

Tống Thanh Xuân ngậm bàn chải đánh răng, sững sờ một hồi lâu, mới cúi đầu tìm kiếm xung quanh, sau đó liền nhìn thấy cây son môi Chanel trống không ở trong thùng rác.

Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, mới thu hồi chấn kinh nơi đáy lòng, nhìn về phía chữ trên gương.

“Tô Chi Niệm là tên khốn kiếp”, “Tô Chi Niệm là vương bát đản”, “Tô Chi Niệm là trứng thúi” ...

Những chữ viết mắng người này, Tống Thanh Xuân giống nhau cũng không thể quen thuộc hơn nữa, chính là chữ viết của cô mà...

Trong miệng Tống Thanh Xuân ngậm bàn chải đánh răng, bỗng chốc “cạch” một tiếng, rơi xuống trong bồn rửa tay.

Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm những lời nói mắng người kia, phí rất nhiều sức lực mới ổn định tâm thần, cúi đầu, nhặt bàn chải đánh răng lên, rửa sạch sẽ, nặn kem đánh răng lần nữa, nhét vào trong miệng, vừa chà răng, vwfa tiếp tục nhìn lại chữ trên gương.

“Tô Chi Niệm thích Tống Thanh Xuân”, “Tống Thanh Xuân yêu Tô Chi Niệm nhất”, “Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân yêu thương nhau cả đời” ...