Editor: May
Lúc cô dạo siêu thị, anh đều đi theo phía sau cô trong toàn bộ hành trình.
Cô chọn rất nhiều thứ, đều là anh thích ăn.
Túi của cô, lúc vào nhà anh, đặt ở trên ghế sofa của anh, không mang ra, cuối cùng khi tính tiền, cô tìm kiếm rất lâu, cũng không tìm được ví tiền, là anh đưa ví tiền của mình tới trong lòng bàn tay của cô, cô mới nhoẻn miệng cười, mang theo vài phần ngây thơ nói: “Hóa ra ví tiền ở chỗ này nha.”
Tính tiền xong, vẫn là cô kéo xe đi ở phía trước, anh bảo trì xa cách một mét xa ở phía sau cô.
Từ siêu thị đến cửa tiểu khu, có lẽ khoảng hai trăm mét, ở giữa có rất nhiều cửa hàng kinh doanh hai mươi bốn tiếng.
Lúc đi qua một tiệm thuốc, cô đột nhiên liền ngừng bước chân, ngơ ngẩn nhìn tiệm thuốc đó một lúc lâu, sau đó ném xe kéo cầm trong tay đi, liền đi tới trong tiệm thuốc.
Anh có chút không biết cô muốn làm cái gì, vội vàng cầm lấy xe kéo trên đây, kéo lại kịp, anh vừa tới cửa, cô liền đi ra từ bên trong, trong tay cầm rất nhiều hộp thuốc, phía sau còn có người bán hàng đi theo: “Tiểu thư, cô còn chưa có trả tiền mà.”
Tô Chi Niệm vội vàng móc bóp ra, rút nhiều tờ tiền mặt màu đỏ từ bên trong ra, đưa cho người bán hàng, rồi đuổi theo Tống Thanh Xuân đang nghiêng ngả lảo đảo quẹo vào cửa hàng tạp hóa.
Giống như vừa rồi, anh vừa tới cửa hàng tạp hóa, cô liền ôm một bình nước khoáng vọt ra từ bên trong, sau đó ngồi xổm ở ven đường, liền liều mạng bắt đầu xé mở hộp thuốc.
Anh không biết đó là thuốc gì, thuận tay đưa ông cho cửa hàng tạp hóa một tờ tiền, liền bước nhanh đi về phía Tống Thanh Xuân ở ven đường.
Tiến tới gần, anh mới nhìn rõ ràng ba chữ thuốc tránh thai trên hộp thuốc cô ném xuống đất.
Anh liền không có thời gian lo đến xe kéo trong tay, trực tiếp ném ở trên đường phố, liền xông lên trước, bắt lấy tay cầm thuốc đang nhét vào trong miệng của cô.
“Anh là ai, sao anh lại muốn cản tôi! Anh buông tôi ra!” Cô nhăn mày, vừa phát cáu nói với anh, vừa liều mạng muốn giãy thoát cổ tay từ trong tay anh.
“Không phải anh thích cho tôi uống thuốc tránh thai sao? Tôi uống cho anh xem!” Cô không tránh thoát tay anh, dứt khoát vứt bỏ, giơ hộp thuốc nắm trong tay kia lên bờ môi, liều mạng mà cắn mở đóng gói.
Động tác cô nhanh kinh người, anh còn chưa kịp nắm chặt tay cô, viên thuốc liền bị cô nhét vào trong miệng.
Vừa rồi Tô Chi Niệm sợ lực đạo quá lớn, tổn thương cô, dứt khoát đoạt toàn bộ thuốc tránh thai trong tay cô, ném vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó liền bóp chặt cằm cô, duỗi ngón trỏ vào trong miệng cô, hung bạo lấy thuốc tránh thai đã đưa đến lưỡi ra.
Cô oán hận anh ngăn cản, đột nhiên liền ngậm miệng lại, cắn chặt ngón tay của anh.
Cô cắn đặc biệt dùng sức, đau đớn ray rứt vẫn lan tràn đến đáy lòng của anh, anh lại không có chút ý tứ muốn buông thuốc tránh thai ra.
Cô cắn cắn, nước miếng trong miệng đột nhiên liền sặc đến chính mình, cô liền buông ngón tay anh ra, quay đầu bắt đầu ho khan.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô.
Cô ngừng ho khan, quay đầu, cười nhạt với anh: “Cám ơn anh nha...”
Anh biết, cô say đã không nhận rõ anh là ai .
Một giây sau cô lại mở miệng nói: “Tôi có thể mượn điện thoại di động của anh dùng một chút không?”
Cô cũng không đợi anh đồng ý, tay nhỏ liền mò tới trong túi của anh
Anh nắm chặt tay nhỏ mò lung tung của cô, đưa điện thoại di động cho cô.
Cô nói một câu “Cám ơn”, sau đó liền khẩn cấp vội vã cầm lấy điện thoại di động, nhấn điện thoại, nhập mười một con số vào phía trên.
Đó là con số anh không thể quen thuộc hơn.
Số điện thoại của anh.
Cô nhấn nút send, bên trong di động rõ ràng là giọng nữ máy móc nói là “Chào bạn, số điện thoại bạn gọi hiện đang bận”, nhưng cô lại giống như là không nghe thấy, tội nghiệp mở miệng với bên trong: “Tô Chi Niệm, em uống say, anh có thể tới đón em không?”
“Tại sao anh không nói chuyện, có phải anh không muốn tới đây không?”
Theo câu hỏi của cô, anh rõ ràng nhìn thấy, có hai dòng nước mắt lăn xuống từ trong mắt của cô.