Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 57: Người giấu ở trong hồi ức (7)




Editor: Xiu Xiu

Khi đó, cô còn nhỏ tuổi, không nghĩ nhiều như bây giờ, cô hoàn toàn không chú ý tới,Đường Noãn khi đó, đối mặt với mấy tên côn đồ, hoàn toàn không nói gì.

Cô để Đường Noãn đi, Đường Noãn lui về sau một bước, sau đó ngừng lại.

Cô cũng không biết, thật ra Đường Noãn cũng muốn đi, cô còn sợ nếu Đường Noãn không đi, để những tên côn đồ này đổi ý giữ cả cô ấy lại thì sao, Tống Thanh Xuân còn ngốc nghếch hô một câu, cậu đi mau!

Sau đó Đường Noãn cắn chặt răng, xoay người bỏ chạy.

Cô nhìn Đường Noãn chạy đi, trong lòng còn âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn cuối cùng cũng có một người có thể trốn đi.

Cô tin tưởng vững chắc như thế rằng Đường Noãn sẽ kêu người tới giúp cô.

Trên thực tế, về sau khi cô bị những tên côn đồ đó bắt nạt đến lúc mấu chốt, là Tô Chi Niệm đến, đúng lúc như thế.

Khi đó cô và Tô Chi Niệm đã quen nhau rất lâu, cô vẫn biết người đó ở chung không tốt, thậm chí trong trường học còn có người sợ anh, nhưng là cô cũng không sợ, nhưng hôm đó, cô lại sợ.

Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cô nhắm mắt lại, đều có thể tưởng tượng ra ngày đó Tô Chi Niệm hung ác thế nào, anh giống như một người điên, bắt được cái gì đều đập vào người mấy tên côn đồ đó.

Những người đó đều là người không đàng hoàng, ngày thường chỉ tâm ngoan thủ lạt một chút, nhưng lại bị Tô Chi Niệm đánh đến mức sợ run rẩy.

Chuyện ngày đó, còn kinh động đến cảnh sát, Tô Chi Niệm xuống tay quá ngoan độc, trong đó có hai người gãy chân, còn bị chấn động não.

Tống Mạnh Hoa phải vận dụng nhiều mối quan hệ và người quen, tìm rất nhiều tiền bạc, mới bảo lãnh được cho Tô Chi Niệm ra khỏi sở cảnh sát.

Đương nhiên, chuyện cô đi quán bar, cũng bị bại lộ sau việc đó, sau đó lần đầu tiên trong đời cô bị Tống Mạnh Hoa răn dạy, còn bị phạt ở trong thư phòng một ngày một đêm.

Thật ra cô vẫn cho là Đường Noãn gọi Tô Chi Niệm đến, cô còn hỏi anh, anh cũng không phủ nhận.

Rõ ràng vào thời điểm mấu chốt như vậy, cô nghĩa lớn cứu Đường Noãn, nhưng sau đó, Đường Noãn lại rời xa cô.

Cô và Đường Noãn chính thức trở mặt, là sau khi thi đại học, cô mong muốn thi vào trường đại học của Tần Dĩ Nam, cô vốn định chạy đến thông báo cho anh, nhưng cô còn chưa mở miệng nói, Tần Dĩ Nam đã nói trước với cô, anh thích một người nữ sinh.

Người nữ sinh đó là Đường Noãn.

Cô ghen, nhưng là, cô cũng không hề bởi vì Tần Dĩ Nam thích Đường Noãn mà nghen tỵ với cô ấy, sau đó giận chó đánh mèo.

Cô chán ghét Đường Noãn, là vì Đường Noãn nói cho cô, vốn dĩ cô ấy không thích Tần Dĩ Nam, nhưng cô ấy cũng không từ chối Tần Dĩ Nam, cô muốn giữ Tần Dĩ Nam, để cho Tống Thanh Xuân cô nhìn thấy, cuối cùng cô có thể đùa bỡn Tần Dĩ Nam trong lòng bàn tay như thế nào.

Lúc đó, cô mới biết được, Đường Noãn vẫn chán ghét cô, mà còn chán ghét đến mức không thể nhìn ra được.

Ngày đó, cô cũng nghe được từ trong miệng của cô ta một câu nói giống như buổi sáng nay, nhưng có ít đi mấy chữ: Cảm giác bị người khác cướp đi thứ gì đó, như thế nào?

Lúc đó, cô và Đường Noãn đã trở thành hai người hận thù nhau, chỉ cần chạm mặt, liền đỏ mắt, chỉ nghĩ cách làm cho đối phương khó chịu.

Mẹ cô ta là nữ phóng viên, nên từ nhỏ cô ta đã muốn làm một nữ phóng viên tao nhã xinh đẹp như mẹ mình.