Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 462: Xem hiểu tâm mình (2)




Editor: May

Lúc cô đánh răng, cầm điện thoại di động lên, bịa chuyện trả lời lại dòng tin nhắn "ngủ ngon" mà Tô Chi Niệm gửi tới vào tối hôm qua: "Tối hôm qua ngủ quên, hôm nay vừa xem đến."

Thời điểm Tống Thanh Xuân ăn bữa sáng, nhận được trả lời của Tô Chi Niệm: "Dậy rồi?"

"Ừ..." Tống Thanh Xuân đánh một chữ, ngẫm nghĩ xóa sạch, sau đó chụp một tấm đồ ăn sáng, gửi cho Tô Chi Niệm, sau đó còn bổ sung một dòng chữ: "Anh ăn chưa?"

"Vẫn chưa, lát nữa ăn."

"Ăn cái gì?"

...

Quan hệ của hai người, liền dần dần được kéo gần như vậy.

Tống Thanh Xuân không có nói đến chuyện phủi sạch quan hệ, Tô Chi Niệm cũng không có nhắc lại, đoạn thời gian người xa lạ đó, cứ như vậy được hai người lòng hiểu mà không nói rõ lật sang trang.

Lúc đầu, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm chỉ dùng phương thức tin nhắn liên lạc.

Về sau Tống Thanh Xuân ở dưới sự phân phó của Tống Mạnh Hoa, vì chuyện Tô Chi Niệm đã từng đầu tư cho xí nghiệp Tống thị một trăm triệu kia, hai người có cuộc gặp mặt đầu tiên sau khi Tô Chi Niệm sinh bệnh.

Có lần đầu tiên gặp mặt, Tống Thanh Xuân liền muốn có lần thứ hai, do đó cô liền gợi ý để Tống Mạnh Hoa cho mình đưa chi phiếu, vắt hết óc tìm một lý do mới đi gặp Tô Chi Niệm.

Sau đó liền có lần gặp mặt thứ ba, gặp mặt lần thứ bốn... Thẳng đến về sau, cô đi gặp anh, dứt khoát liền không cần viện cớ.

Tống Thanh Xuân chưa từng nghĩ đến vì sao mình muốn đi gặp Tô Chi Niệm, cô chỉ là đi theo trái tim của mình, lúc một lần lại một lần lại muốn gặp, liền đi gặp.

Nhưng cô không nghĩ, cũng không có nghĩa là cả đời cô đều sẽ không hiểu.

Ngày cô hiểu vì sao bản thân thường xuyên muốn gặp Tô Chi Niệm, là một ngày thứ sáu, sáng sớm tỉnh lại, thời tiết có chút âm u, Tống Thanh Xuân theo thói quen trước cầm điện thoại di động lên, trả lời một tin nhắn "ngủ ngon" Tô Chi Niệm gửi tới vào tối hôm qua, mới lười biếng xuống giường đi rửa mặt.

Ngày đó Tô Chi Niệm rất bận, ngoại trừ sáng sớm gửi một vài tin nhắn với Tống Thanh Xuân, buổi sáng đều là rất lâu mới sẽ trả lời một lần, thậm chí buổi trưa có hai tiếng đều không trả lời tin nhắn của cô.

So sánh với Tô Chi Niệm bận rộn, hôm nay Tống Thanh Xuân là đặc biệt rãnh rỗi, buổi sáng cô ở trong phòng làm việc không tập trung chơi game một lát, buổi trưa nằm sấp ở trên bàn ngủ hai tiếng, buổi chiều dạo chợ bán đồ cũ một tiếng, sau đó cuối cùng có chút việc cần ra khỏi công ty đi làm, nhưng chỉ tốn nửa tiếng, hết thảy liền giải quyết xong.

Làm xong việc đã là năm giờ rưỡi, lái xe về công ty, đoán chừng chưa tới trước công ty liền đến giờ tan việc trước, Tống Thanh Xuân dứt khoát trực tiếp lái xe về nhà.

Lúc đi ngang qua đường Nam La Cổ, Tống Thanh Xuân nghĩ tới ở đây có một tiệm bánh ngọt mình đặc biệt thích ăn, do đó liền dừng xe ở ven đường, cầm lấy ví tiền đi tới trong con hẻm.

Người trong tiệm bánh ngọt có hơi nhiều, xếp hàng khoảng mười phút mới đến phiên Tống Thanh Xuân.

Tống Thanh Xuân để thẻ ngân hàng thường dùng ở vị trí từ ba từ trên xuống của ví tiền, cô thuận tay rút thẻ, cũng không đặc biệt chú ý đến rút sai thẻ, chờ đến khi nhập mật mã, liên tục hai lần đều được báo là mật mã không đúng, cô mới nhận ra có điểm không thích hợp, lấy về thẻ ngân hàng trong tay cô thu ngân, mới phát hiện, chính mình lại rút ra tấm thẻ đen mà Tô Chi Niệm từng cho cô kia

Tống Thanh Xuân về đến trên xe, cũng không có gấp gáp khởi động xe, mà là mở ví tiền ra, dán mắt vào thẻ của Tô Chi Niệm.

Mấy ngày trước Tô Chi Niệm đi công tác, tính toán một chút cô đã có gần một tuần không nhìn thấy anh, tối hôm qua anh trở về Bắc Kinh...