Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 448: Vận mạng giống như đến gần (8)




Editor: May

Cô trước kéo mền tơ đắp lên cho anh, sau đó mới đi nhà vệ sinh, lấy khăn lông tẩm nước lạnh, vắt khô, đắp lên trên trán của anh.

Nhiệt độ lạnh buốt, khiến cho mi tâm nhíu chặt vì sốt cao của anh hơi giãn ra một ít, trong miệng phát ra tiếng lầm bầm khó chịu cũng dần dần chuyển nhỏ.

Tống Thanh Xuân thở phào nhẹ nhỏm, kéo cái ghế dựa ngồi ở bên giường, cô nhìn chằm chằm mặt tái nhợt của anh sững sờ thất thần một lát, liền nhẹ nhàng than thở một hơi, thì thào nói nhỏ thốt ra: "Nói rõ trước, tôi cũng không phải đang quấn quýt anh, tôi chỉ là không muốn trơ mắt nhìn anh chết ở trên đường cái, dù là một người không quen biết, tôi cũng sẽ cứu người đó, càng huống chi anh còn từng giúp Tống thị nhiều chuyện như vậy..."

Tống Thanh Xuân nói đến đây, liền nghĩ đến Trịnh Hạo nói với mình chuyện anh cho Tống thị một trăm triệu tiền vốn kia, tâm cô bỗng nhiên trở nên hơi hỗn loạn, nhịn không được tiếp tục lầm bầm lầu bầu nhìn khuôn mặt tuấn tú anh mắng: "Anh nói đi, sao anh lại khiến cho người ta không hiểu nổi như vậy, lúc tốt thì rất tốt, nhưng lúc xấu thì lại cực kỳ xấu... Anh đó, thật là một quái thai!"

"Lúc trước chúng ta rõ ràng đang chung sống tốt như vậy, tôi đã cho rằng anh coi tôi như bạn bè, kết quả hợp đồng vừa đến kỳ hạn, anh liền giống như biến thành người khác, nói một đao lưỡng đoạn liền một đao lưỡng đoạn ..."

"Ngày hôm qua tôi rõ ràng đã nói với chính mình, về sau không muốn lại có bất kỳ liên quan gì với anh nữa, nhưng hôm nay..."

Sao anh lại tới nhà cô? Còn vừa khéo quên quần áo? Sớm không té xỉu, muộn không té xỉu, lại cứ chờ lúc cô ở đó mới té xỉu...

Tống Thanh Xuân lại nhẹ nhàng than thở một hơi, chuyển dời tầm mắt khỏi mặt Tô Chi Niệm.

Cô nhìn thấy nửa cái chân của anh còn buông xuống ngoài giường, Tống Thanh Xuân sợ anh nằm tư thế không thoải mái, trước cởi giày ra, sau đó liền trèo lên giường, tốn công kéo người nào đó lên giường, lúc đắp chăn cho anh, Tống Thanh Xuân lại chú ý đến tay anh ấn chặt ở trên bụng.

Động tác Tống Thanh Xuân hơi dừng một chút, chú ý đến tay nắm bụng của anh hơi dùng sức, giống như muốn ức chế đau đớn gì đó.

Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú hai giây, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, liền lấy tay Tô Chi Niệm ra, thấy trên quần áo dưới lòng bàn tay anh, thậm chí đã có vài giọt máu.

Tâm cô hung hăng chấn động một chút, liền nhanh chóng cởi bỏ cúc áo của anh, sau đó thấy được ở trên phần bụng bền chắc có lực của anh có một vết sẹo rất lớn và vô cùng xấu xí.

Vết thương nơi vết sẹo kia rất sâu, phía trên che kín đầy lỗ kim, thoạt nhìn vết thương hoàn toàn chữa lành, có lẽ là do bị tay anh dùng sức nắm lấy, có vài chỗ lỗ kim toát ra vết máu nhàn nhạt, thịt mới lành lại không ít, cùng thịt cũ sót lại xen lẫn một chút, nhìn có chút thấy mà giật mình.

Trong nháy mắt, hô hấp của Tống Thanh Xuân giống như bị cái gì đoạt đi, cô nín thở nhìn chăm chú vết sẹo kia rất lâu, đầu óc mới hơi chuyển động lên.

Thoạt nhìn vết sẹo kia rất mới, giống như mới bị thương gần đây, nhìn giống như là vết dao... Hơn nữa là đâm thẳng vào bụng, chính là nơi yếu nhất của thân thể con người...

Tống Thanh Xuân chậm rãi quay đầu, dán mắt vào hai mắt nhắm chặt của Tô Chi Niệm.

Môi anh tái nhợt, cả khuôn mặt đều là bệnh trạng... Khó trách mấy ngày hôm trước lúc gặp anh ở sân golf, cảm thấy anh gầy yếu rất nhiều, trên dung nhan tuấn mỹ nhiễm cảm giác bệnh tật, hóa ra là bởi vì vết thương này... Mà đêm nay sốt cao, sợ cũng là do vết thương này gây ra đi... Nhưng anh bị thương lúc nào? Và sao lại chịu vết thương nghiêm trọng như vậy?